top of page

Yêu đương khó đến mức độ nào?

  • Ảnh của tác giả: Only May
    Only May
  • 28 thg 7, 2023
  • 11 phút đọc

Với một người cả thanh xuân chỉ dành để nhìn ngắm và ngưỡng mộ tình yêu của người khác như mình thì khi nói đến chuyện yêu đương nó cũng giống như đang ở trái đất mà nói chuyện trên cung trăng vậy. Một nơi luôn muốn đến, luôn nhìn thấy nhưng cũng vô cùng xa xôi. Là một cái gì đó rất xa vời nhưng vẫn luôn khát khao.

Mình chưa thực sự có một mối quan hệ nào để gọi là biết “đúng mùi” của tình yêu cả. Cũng chưa có một ai khiến mình cảm thấy “thực sự yêu” cả. Nếu có ai hỏi: “có ai trong cuộc sống mà bạn muốn theo đuổi không?” thì chắc câu trả lời của mình luôn luôn là “không”. Không có ai theo đuổi cũng chẳng muốn theo đuổi ai. Cứ bình thường sống cuộc sống của mình, làm những việc mình thích, làm những gì cần làm. Kiểu mình một mình cũng quen rồi, cũng tận hưởng nó nên cứ tự nhiên mà không có nhu cầu đó.

Tại sao thế nhỉ? Chắc tại mình chưa gặp đúng người ha? Kiểu chưa gặp đúng người để mình có cảm giác là mình muốn nỗ lực, muốn theo đuổi,muốn hết lòng vì mối quan hệ này. Mình thực lòng muốn biết cảm giác yêu một ai đó và thực sự sống trong tình yêu đó, dù không phải ở lứa tuổi đôi mươi cuồng dại nữa.


Mình thực sự chỉ muốn biết cảm giác “yêu chỉ là yêu thôi.”

Liệu khi thực sự mình yêu một ai đó, cảm xúc của mình như thế nào nhỉ?


Mặc dù rất ít khi mình hay nghĩ đến điều này trong cuộc sống –chắc vì mình thích tự do quá chăng 😂 mình thích tự do và rất nhiều không gian riêng cho chính mình nữa – nhưng đồng thời nó cũng là thứ quan trọng trong cuộc sống của mình.

Có thể gặp được nhau, kết nối với nhau vào những thời điểm phù hợp, khi trái tim đã đủ chín chắn, đủ trưởng thành để có thể trao nhau tình yêu thương lành mạnh; với mình đó là một hạnh phúc mà không thể diễn tả được bằng lời. Những tổ.n thuơ.ng, những nỗ lực, té xuống rồi đứng lên... rồi cũng có người để chúng ta chia sẻ mọi điều trong cuộc sống và cùng nhau bước đi, cùng nhau xây dựng cuộc sống mong muốn của nhau.
Ảnh: Wix

Rồi cho đến một ngày, mình vẫn đang muốn tận hưởng cái bình yên khi mới vừa bước chân ra khỏi một nơi có phần mệt mỏi. Bỗng nhận ra có điều gì đó không ổn, cái không ổn đó là gì mình cũng chưa kịp định hình ra.


Cho đến một hôm, não mình đã hỏi trái tim mình rằng: “Are you in love?” – “Ủa? Bạn đang yêu na? Are you really in love?” Rồi lòng mình tự nghĩ: thôi không xong rồi, không xong rồi. Rồi mình sẽ dấn thân vào cái mớ sình lầy này mất thôi. Love is a mess. We all know.

Mình đã cố đưa ra cả ngàn lý do để chối bỏ đi cảm xúc của mình, nhưng mình nhận ra khi yêu một ai đó lý trí chúng ta không thắng nổi con tim mình. Bực thật ấy nhỉ?


Mình “vô tình” yêu một ai đó trong thời gian mình biết mình vẫn cần thời gian để chữa lành những vết thương của chính mình. Cảm giác của mình nó lúc nào cũng là một cuộc đấu tranh. Tin tưởng rồi nghi ngờ, nghi ngờ rồi tin tưởng. Hai thái cực cứ chèo qua kéo lại như vậy mãi đến tận bây giờ.


Nhưng mà thực sự họ là người mà mình cảm thấy giống như là họ sinh ra để tiêu diệt mọi lo lắng của mình vậy. Dù mình có lo lắng, hay sợ hãi như thế nào đi chăng nữa thì qua thời gian sự chân thành của họ giống như một mặt hồ phẳng lặng vậy. Dù có cố “ném đá” như thế nào đi chăng nữa thì nó rồi cũng sẽ tĩnh lặng trở lại. Đó là lý do vì sao dù mình cứ cố rời đi nhưng lại chẳng thể nào rời đi được. Có thể họ là một người trưởng thành, chân thành và ấm áp nên mình nghĩ ai cũng sẽ có cảm giác giống mình nếu gặp họ thôi – vì họ tỏa ra năng lượng như vậy mà, có lẽ là vậy. Nhưng cũng có lẽ đó là vì đó là lần đầu tiên trong cuộc đời mình có kết nối với một người khác một cách lành mạnh cho nên mình không khỏi bất ngờ và bối rối. Não mình vẫn cần thời gian để nhận định mọi thứ, chấp nhận từng thứ một, từng thứ một.

Đó có thể là mối tương tác giữa người với người. Là mình đang tương tác với một người lành mạnh và trưởng thành. Nhưng mà thực ra mình đã biết họ trước đó nhưng mình không hề có cảm giác kiểu như thế này với họ. Kiểu nó đến vào một thời điểm rất bất ngờ và cũng tự nhiên nữa. Mình đã tự hỏi tại sao đến thời điểm này mình mới thực sự gặp họ, và những sự kiện xảy ra khiến mình cứ phải luôn đặt câu hỏi tại sao? Thực sự là mình rất sợ, mình sợ đó là những gì mình tưởng tượng chứ không hẳn thực tế đã vậy. Mình sợ mình lại vỡ mộng chính trong lâu đài “trong mơ” của mình. Cũng có thể sự thật này nó “quá lớn” với mình, mình chưa chuẩn bị tâm lý cho nó đến nên mình hoang mang đến như vậy.


Thực sự từ ngày mình bắt đầu quyết định bước chân sống cuộc đời của mình, sống cho mình trở lại, sống thật với cảm xúc của mình, sống thật với con tim của mình… trên hành trình đó, mình bất ngờ bắt gặp họ và họ thì cũng có một hành trình giống mình. Lúc đầu mình nghĩ là mình đồng cảm, và mình dành tình cảm cho họ, ủng hộ họ như một người bạn.


Nhưng càng ngày mọi thứ cứ dần “bất ổn” vì những chuyện lạ lẫm, trùng hợp, có kết nối cứ bất ngờ liên tiếp xảy ra. Khiến mình không thể không nghĩ về nó và bị xáo động bởi nó. Đôi khi cũng tức giận thật đấy. Tại mình không hề sẵn sàng với những thứ như vậy. Nhưng mà cái gì đến thì đến thôi. Mình kiểu: ok, let’s figure this thing out. Let’s see.

“Oh Goddddd, I can’t help falling in love.”


Yêu họ mình thực sự hiểu chính xác cái cảm giác bước ra khỏi vùng an toàn là gì, hiểu chính xác cái cảm giác của “into the unknown” là gì. Tại vì mình không hề chuẩn bị cho cuộc gặp gỡ này, không hề có kế hoạch từ trước rằng sẽ đối phó với những chuyện như thế này như thế nào.. mình chẳng hề biết gì về sự xuất hiện của nó trong cuộc đời mình cả. Trực giác của mình thực sự đang gặp phải thách thức.


Tuy vậy, mình cũng nghĩ đây chính là điều mình cần. Vì có phần sợ hãi mình đã luôn dè chừng mọi thứ, cái vòng an toàn đó đôi khi khiến mình cảm thấy nhàm chán, chán với cái “lường trước được”, chán với cái “biết rồi”. Và thực sự khi mở lòng để yêu họ, mình mở ra rất nhiều thứ mình vẫn luôn muốn phá vỡ bấy lâu nay nhưng vẫn sợ hãi để phá vỡ nó. Có thể nói thực sự cái vòng trưởng thành của mình được mở rộng. Mỗi một thời gian trôi qua, trái tim mình luôn đứng giữa sự lựa chọn là tình yêu đúng nghĩa hay cái cảm giác sở hữu vẫn còn chầu chực bên trong mình. Và cứ mỗi lần như vậy, mình đều chọn làm điều đúng đắn, dù tiếng nói bên trong mình khiến mình bị xao nhãng như thế nào đi chăng nữa.

Và khi đối diện với con tim, mình chẳng biết gì cả, tất cả những gì mình biết là học cách lắng nghe nó và nhận ra tiếng nói của nó và dũng cảm đi theo nó.


Mình thực sự là một người có phần kiểm soát trước đó, và dĩ nhiên bên dưới nó là những nỗi sợ, những nỗi bất an, sự đề phòng. Tất cả những cảm giác mà mình đã từng trải qua vẫn ở bên trong mình. Nhưng thực sự khi đứng trước tình yêu này, mình biết mình buộc phải chọn giữa trái tim mình và nỗi sợ của mình. Mình biết mình đang đi đúng hướng, đúng hướng với trái tim mình. Tại vì tất cả những nỗ lực của mình nó cứ dần biến thành sự thật. Những điều mình luôn tin tưởng trong thâm tâm mình, giờ nó như dần hiện ra trước mắt. Mình biết những điều đúng đắn đang dần xảy đến. Mình biết trực giác mình đúng, đâu là điều mình nên theo đuổi, nên làm.

Có thể gặp được nhau, kết nối với nhau vào những thời điểm phù hợp, khi trái tim đã đủ chín chắn, đủ trưởng thành để có thể trao nhau tình yêu thương lành mạnh; với mình đó là một hạnh phúc mà không thể diễn tả được bằng lời. Những tổ.n thuơ.ng, những nỗ lực, té xuống rồi đứng lên... rồi cũng có người để chúng ta chia sẻ mọi điều trong cuộc sống và cùng nhau bước đi, cùng nhau xây dựng cuộc sống mong muốn của nhau.
Ảnh: Wix

Mình đã từng xem một clip một vị sư nói về tình yêu với 3 bông hoa: khi bạn thích bông hoa ấy, bạn hái nó, bạn hái nó để th.ỏa mãn cái cảm giác thích của bạn, khi bạn yêu nó, bạn chỉ ngắm nó và để nó nguyên như vậy, nhưng khi bạn thật sự yêu nó bạn sẽ tưới nước cho nó, chăm bón cho nó và hy vọng nó tỏa sáng rực rỡ nhất theo cách của nó.


Mình thực sự hiểu được cảm giác này từ tận đáy lòng trong câu chuyện của mình. Một cảm giác rất tự nhiên trong con người mình xuất hiện khi mình gặp họ. Rằng: mình thực lòng chân thành muốn thấy nụ cười hạnh phúc của họ.

Mình hạnh phúc khi thấy họ hạnh phúc.

Mình vui và cảm động khi thấy họ được làm điều họ hằng mong muốn.

Lòng mình thấy mãn nguyện khi thấy được nụ cười trọn vẹn của họ.

Mình buồn và muốn ôm họ thật chặt khi họ có quãng thời gian khó khăn;

Mình muốn hung dữ với những người nói lời không hay với họ mặc dù mình là người hay né tránh xung đột.


Những điều này là điều mình nhận thấy ở chính mình khi mình yêu mến họ. Mình chưa từng thấy bản thân sống thật, mạnh mẽ và dũng cảm nhiều đến như vậy bao giờ. Có lẽ mình đã có đủ sự trưởng thành để có thể hành động như vậy. Đúng, đúng là mình đã “sẵn lòng” để yêu thương một ai đó đúng nghĩa. Và tất cả những gì mình cần làm là dũng cảm và tự tin thể hiện điều đó ra mà thôi.


Tình yêu này cũng đã giúp mình trưởng thành hơn, nó như là một tác động để mình có thêm sức mạnh để bước ra khỏi vùng an toàn vậy. Nó đã dạy mình, dẫn lối cho mình đến điều đúng đắn. Tại vì mình không muốn mất họ nên mình đã nỗ lực để đấu tranh với nỗi sợ của mình. Đôi lúc chúng ta có thể chiến đấu một mình, nhưng cũng thật tốt khi chúng ta có thêm một chút động lực và đồng minh lành mạnh, nhỉ? Chúng ta đều là con người mà, mà đã là con người chúng ta luôn muốn có đồng đội của mình. Và niềm tin mình có từ họ, năng lượng họ tỏa ra mà mình cảm nhận được đã thực sự cảm hóa mình đúng vào lúc mình đã sẵn sàng và muốn phá vỡ bức tường đề phòng của mình. Mình yêu họ nhưng bằng một cách nào đó, mình cảm ơn họ. Họ cũng đã cho mình rất nhiều, tình yêu này cho mình rất nhiều nhưng có thể chính mình và họ cũng không hề biết điều đó. Đôi khi, chúng ta yêu thì yêu thôi. Đâu nghĩ ngợi nhiều đến như vậy. Và mình cũng vậy.



Mình có chia sẻ ở một bài viết khác, rằng sẽ thật tốt khi trái tim chúng ta đã đủ trưởng thành và thực sự chữa lành rồi mới gặp bạn đời của mình. Nhưng cũng không có vấn đề gì nếu mình gặp một người dù trái tim mình vẫn còn những vết sẹo cần lành lại, nhưng vì có họ, cùng với họ cả hai cùng trở thành phiên bản tốt nhất của chính mình. Cùng nhau đi qua giông bão cũng là một điều gì đó rất tuyệt vời đúng không? Và mình của hiện tại là như vậy đấy, gặp họ, hành trình trưởng thành còn lại của mình, hành trình chữa lành còn đang dang dở ở phút chót của mình đã không còn cô đơn nữa. Mình đã nghĩ mình sẽ hoàn thành nó trước khi mở lòng và gặp gỡ một ai đó; nhưng họ lại đến vào thời điểm này. Ngay vào thời điểm mình quyết tâm, quyết tâm rời đi khỏi nơi mà mình biết mình cần rời đi, ngay vào thời điểm đó lại cũng chính là thời điểm họ cũng quyết tâm sống cuộc đời của họ.

Sự việc kì lạ đó đã khiến mình cảm giác như mình với người này có kết nối gì đấy đặc biệt và mình đã để ý nó cho đến khi mình nhận ra được tại sao. Điều mà trước đó dù cũng biết họ đấy nhưng mình không hề nhận ra bất cứ điều gì hay cảm thấy bất cứ điều gì “lạ” cả. Kì diệu thật. Và cũng chính vì họ đang trải qua chính xác những gì mình đang sống, nên mọi thứ không cần phải nặng não cũng hiểu họ đang làm gì, và nếu có điều gì xảy ra thì mình cũng không cảm thấy bất ngờ. Bọn mình quá giống nhau. Tại mình biết chắc chắn là nó sẽ như vậy, ở cả chính mình và ở họ. Mình cũng chẳng biết cái này gọi là gì. Mỗi người chúng mình đều vẫn đang đi trên hành trình của chính mình ở những nơi khác nhau, công việc khác nhau, môi trường khác nhau; nhưng có lẽ cái đích bên trong điều chúng mình hướng đến lại giống nhau: “hạnh phúc.”

Có thể gặp được nhau, kết nối với nhau vào những thời điểm phù hợp, khi trái tim đã đủ chín chắn, đủ trưởng thành để có thể trao nhau tình yêu thương lành mạnh; với mình đó là một hạnh phúc mà không thể diễn tả được bằng lời. Những tổ.n thuơ.ng, những nỗ lực, té xuống rồi đứng lên... rồi cũng có người để chúng ta chia sẻ mọi điều trong cuộc sống và cùng nhau bước đi, cùng nhau xây dựng cuộc sống mong muốn của nhau.
Ảnh: Wix


Mình đã không còn ở cái tuổi mơ mộng quá nhiều nữa. Mình bắt đầu “rất thực tế”. Cuộc sống của mình xoay quanh những từ như “nỗ lực”, “hành động”, mắt cần phải thấy tai cần phải nghe thì mới tin được. Những từ như là “định mệnh của nhau”, “sinh ra dành cho nhau” mình không còn coi trọng quá nhiều như lúc trước nữa.


Nhưng mà mình nghĩ, tại sao lại cứng nhắc như vậy? Tại sao không ước mơ, không nghe theo trực giác và tin tưởng vào tiếng nói con tim mình, tại sao không? Tại sao ư? “Sợ” Chỉ đơn giản một từ này thôi.


Cuộc sống là cả hai. Có cả điều “mean to be” và cả nỗ lực nữa. Nếu không phải là người đó, mọi thứ không diễn ra như vậy. Nếu không phải người đó mình đã không muốn nỗ lực đến như vậy, không muốn lỡ họ đến như vậy. Và khi mình bắt đầu nỗ lực và đi theo cảm giác của mình thì những cánh cửa mới cứ bắt đầu mở ra, mở ra dần dần như vậy. Nó khiến mình cảm thấy rất rõ cảm giác “đúng người đúng thời điểm” là như thế nào. Có những người mình có nỗ lực cỡ nào cũng không có gì diễn ra cả, mình từng trải qua và mình hiểu điều đó. Nhưng có những người, mình trải qua giông tố đã đời, tan nát đã đời rồi, trưởng thành lên rồi, lành mạnh lên rồi thì đến khi gặp họ mình lại chẳng phải làm gì cả, ngoài việc là tin họ thôi. Ngoài việc phá vỡ cái nỗi sợ vẫn kìm hẹp mình bấy lâu nay và tin họ thôi. Rồi họ sẽ làm tất cả những gì còn lại. Đôi lúc nực cười ha. Cứ như cảm thấy cuộc sống cố tình trêu ngươi mình vậy, cho mình lên bờ xuống ruộng đã đời rồi đến khi trải qua xong hết rồi, có khả năng chiến đấu mạnh mẽ rồi thì lại chẳng cần phải làm gì nữa.


Ngoài việc “try our best to meet each other”. Và trong hành trình “try our best to meet each other” đó, cũng là hành trình mỗi người hoàn thiện sự trưởng thành còn sót lại của mình, lấy lại sự tự tin mỗi người vẫn luôn e dè bấy lâu nay, lấy lại niềm tin vào trái tim, niềm tin vào chính mình và dám đi đến tận cùng điều trái tim mình muốn nói. Mình luôn tin tưởng rằng những người dám dũng cảm sống với trái tim của họ rồi sẽ đến một ngày họ sẽ có được hạnh phúc thật sự. Đó là niềm tin mình vẫn luôn theo đuổi và đang dần cảm nhận được năng lượng của nó.



Mình viết bài này từ thuở nào cũng chẳng nhớ, nhưng thời điểm mình chỉnh sửa lần cuối để đăng bài lên cũng là lúc bọn mình bắt đầu “meet”. Đúng là cái gì “mean to be”thì nó sẽ tìm cách gặp được nhau nhỉ? Vào một thời điểm phù hợp, khi mọi thứ đúng thì cái gì diễn ra sẽ diễn ra.


Hành trình vẫn còn tiếp tục những điều mới, rồi một ngày nào đó mình lại viết tiếp cho giai đoạn mới của những gì mình bước qua. Đó có thể là gì nhỉ?


Bun,



*** Mỗi chúng ta là khác biệt. Chia sẻ của mình là ý kiến cá nhân.

** Do not reup

*Nguồn ảnh: Mình không sở hữu bất kỳ bức hình nào ở bài viết này. Tất cả nguồn đều từ Wix. (I do not own any pictures here. Madly respect to the owners.)



only May

  • Instagram
© Bản quyền nội dung thuộc về onlymay.
     Do not re
up.

© 2023 by onlymay.
Powered and secured by Wix

bottom of page