Buông bỏ - đau lắm đúng không?
- Only May
- 30 thg 7, 2023
- 4 phút đọc
Mình biết. Đó là một trong những điều khó khăn nhất mà mình phải đối diện từ trước đến giờ. Một nỗi đau mình biết là mình cần phải trải qua, cần phải đối diện nhưng chưa bao giờ là sẵn sàng đủ cả.
Đôi lúc mình phải quăng mình ra ngoài đó để bản năng mình học cách bơi và sinh tồn với nó thôi. Đúng là lắm lúc đó là cách tốt nhất.
Nhưng có ai nói với bạn rằng, buông bỏ cũng là một hành trình? Một hành trình, mà đã là hành trình thì cũng sẽ ngập tràn thăng trầm, lên bờ xuống ruộng như bao hành trình khác. Và sau một thời gian đi với nó, mình nhận ra: “buông bỏ cần thời gian”.
Tại vì có nhiều lúc mình muốn nhanh chóng tống khứ nó đi cho rồi, mình mệt, mình mất kiên nhẫn. Có lúc mệt với những gì cần làm nhưng cũng có lúc kiệt sức khi bản thân dùng dằng với những sự lựa chọn. Giữa việc biết mình cần làm nhưng chưa sẵn sàng, cũng chưa bao giờ hoàn toàn sẵn sàng.
“Just jump”
Buông bỏ, đau đến mức nào?
Cũng giống như con sâu tự mình thoát khỏi cái kén của chính nó vậy. Chỉ có nó là người duy nhất gỡ chiếc vỏ đó cho chính mình mà thôi. Và cũng chính nó là người lựa chọn làm việc đó. Vì mình biết mình cần phát triển, cần tiến về phía trước, đi đến nơi cần đến, trở thành phiên bản đúng với mình.

Có bao nhiêu nước mắt đã phải rơi xuống, khi biết có những việc bản thân mình không kiểm soát được, bao nhiêu nước mắt rơi xuống cho việc bất lực và níu giữ. Mình biết vì sao chúng ta lại muốn làm vậy, tại sao chúng ta không nỡ. Tại vì chúng ta thực tâm muốn nhìn thấy điều tốt đẹp như chúng ta vẫn nghĩ, chúng ta không muốn bức tranh đó bị phá vỡ, chúng ta muốn thực sự làm gì đó cho điều mình muốn.
Đau chứ, đau lắm chứ? Đâu phải chúng ta không biết mình cần phải làm gì đâu, chỉ là tâm lý chúng ta chưa chuẩn bị hay sẵn sàng cho điều đó mà thôi. Và cũng có thể chúng ta có chút sợ. Một chút sợ của vùng unknown. Sợ những điều mới.
Có lẽ trái tim chúng ta cần thời gian, cần một chút khích lệ, một chút dũng cảm, một chút “liều lĩnh” để rồi hít một hơi thật sâu và bước đi.
Mình của hiện tại, có những điều đã có thể buông bỏ được, có những điều đang dần buông bỏ và có cả những điều sẽ buông bỏ. Có lúc mình stress với nó, có lúc mình thoải mái với nó. Có lúc mình muốn mau chóng làm được, có lúc mình cứ để nó diễn ra một cách tự nhiên nhất.Trải qua rất nhiều cảm xúc cũng như suy nghĩ.
Một hành trình vừa đau và cũng vừa đẹp. Một hành trình có thể có rất nhiều nước mắt nhưng đó là những giọt nước mắt của một điều gọi là hạnh phúc. Những giọt nước mắt của sự chấp nhận, của mở rộng lòng của biết chứa đựng đón nhận những điều mới vào thế giới của chính mình. Một thế giới vừa mới, vừa lạ lẫm nhưng cũng đồng thời là một thế giới vô cùng tươi đẹp. Nơi của sự tự do, của lòng bao dung dần dần phát triển, dần dần được nới rộng.
Nơi mà bạn sẽ bắt đầu cảm thấy hạnh phúc khi nhìn thấy chú chim vươn cánh mạnh mẽ bay lượn trên bầu trời to lớn ngoài kia chứ không phải cứ giữ khư khư nó bên cạnh để mình cảm thấy “an toàn”. Bạn sẽ bắt đầu nở một nụ cười đầy bình yên và mãn nguyện khi thấy chú chim ấy hạnh phúc đến dường nào khi được tự do ngoài kia. Là khi bạn biết rằng, tình yêu của bạn không còn nhiều sự trói buộc nữa, cũng chẳng có điều kiện gì nữa. Không phải bạn không có những cảm xúc rất “con người”, chỉ là bạn không còn níu giữ những cảm xúc đó nữa mà thôi.
Chắc chắn mình vẫn sẽ có lúc buồn khi nghĩ về những chuyện đấy, những gì đã trải qua, những “cơn bão” của đời mình. Nhưng có lẽ mình sẽ nở một nụ cười với nỗi buồn đó. Vì mình biết mình đã có thể tự do với nỗi buồn đó.
Buồn thì là buồn thôi. Nó là một nốt trầm trong cuộc sống mình.
Mong rằng hành trình trưởng thành của bạn, nếu có thể đọc những dòng này, dù bạn đã trải qua hay đang trải qua… cũng như mình ^^ chỉ hy vọng trái tim bạn có thể cảm thấy ấm áp hơn một chút, nhẹ nhàng hơn một chút, nhé. <3
Bun,
*** Mỗi chúng ta là khác biệt. Chia sẻ của mình là ý kiến cá nhân.
** Do not reup
*Nguồn ảnh: Mình không sở hữu bất kỳ bức hình nào ở bài viết này. Tất cả nguồn đều từ Wix. (I do not own any pictures here. Madly respect to the owners.)
#buongbo #yeuthuongbanthan #hanhphuclanhmanh #hanhtrinhyeuthuong #hanhtrinhhanhphuc #onlymay #bloggerveshelflove