Tôi nhớ chiếc vỏ cũ của mình.
- Only May
- 22 thg 7, 2023
- 6 phút đọc
"Trưởng thành - một chuỗi những ngày tháng, những cảm xúc lẫn lộn của nỗi đau, của hạnh phúc, của khát khao và của tiếc nuối…"
Chuỗi những ngày mà khi con sâu đã có thể rời chiếc kén kia để biến thành một con bướm xinh đẹp có thể tự do bay lượn vùng vẫy trên bầu trời vẫn không khỏi khắc khoải nhìn lại chiếc vỏ cũ của mình, nhìn lại những gì mình vừa trải qua. Chắc có lẽ nó cần một chút thời gian để nói lời tạm biệt với mọi thứ, đồng thời cũng giữ mọi thứ lại như một kỉ niệm đẹp của đời mình.
Cảm giác được trưởng thành và bị trưởng thành rất ư là khác nhau. Một điều là bị động còn một điều là chủ động. Một điều có thể ngập tràn nụ cười còn một điều có thể đầy nước mắt.
Người ta cứ nói trưởng thành; nói trước sau gì cũng trưởng thành; rồi ai rồi cũng trưởng thành như một lẽ dĩ nhiên khi lớn lên.
Nhưng sao người ta không nói về những nỗi đau chúng ta phải chịu, phải trải qua. Bộ những cái đó là gì đó không quan trọng à. Nỗi đau mà chẳng dám chia sẻ với ai vì sợ bị nói là than phiền, bị nói là tiêu cực, bị nói là kể lể… Tại sao phải đau đến như vậy? Chia sẻ cảm xúc, kết nối cảm xúc sai ở chỗ nào?
Mình ghét điều đó, mình ghét cái cảm giác chia sẻ rồi bị phủi phạch đi. Mình hoàn toàn không muốn ở bên cạnh những người như vậy. Bên cạnh những người khiến mình có cảm giác không được lắng nghe. Ủa mà cũng đâu ai thích vậy đâu. Mình thích cái cảm giác ngồi xuống lắng nghe tâm tư của một ai đó, lắng nghe ai đó trải lòng mình không biết điều đó nghĩa là gì nhưng mình cảm thấy rất ấm áp, cảm thấy gần gũi. Có lẽ vì nó cho cả mình và người đối diện cảm giác kết nối. Một lẽ rất tự nhiên của con người. Cũng là điều mình thích nhất trong cuộc sống.
Cái cảm giác lẫn lộn kia cũng giống như một cơn bão vậy. Một cơn bão rất hỗn độn nhưng lại cũng có trật tự của riêng nó. Để rồi khi cơn bão đi qua, mọi thứ lại bắt đầu bước lên một quỹ đạo mới của nó. Chúng ta như được hoàn hồn nhưng nhìn lại bản thân thì chúng ta đã khoác lên mình một bộ áo mới. Một chút vui, một chút ngỡ ngàng, rồi một chút hoảng hốt rồi một chút hối tiếc. Mọi cảm giác cứ ập đến khiến chúng ta cảm thấy choáng ngợp, hoang mang. Đó có thể là cảm giác của rất nhiều người ở giai đoạn chuyển mình này cảm thấy trong cuộc sống của họ, trong đó có mình của trước kia. Đứng giữa cảm giác sợ hãi và đầy háo hức đó, nó rất kì lạ và nhập nhằng.
Mình nghĩ hối tiếc là một phần tất yếu của người lớn chúng mình nhỉ? Có quá nhiều điều mình chưa thể kham nổi cũng không thể kham nổi nhưng lại có quá nhiều điều mình “muốn kham nổi”. Là thời điểm mà có rất nhiều điều muốn làm nhưng năng lực lại giới hạn. Là có đôi lúc cảm thấy bất lực và không thể làm gì khác là học cách chấp nhận và rời đi. Tất cả những điều đó khiến mình trầm tư và có một cảm giác gì đó muộn phiền. Và cũng từ đó, những muộn phiền, tất cả chúng ta cần làm là sự buông bỏ chứ không phải là một giải pháp nào cả.

Nếu bạn trải qua tất cả những cảm giác này,mình chỉ muốn nói: mình hiểu bạn. Không những chỉ là mình đã từng trải qua cảm giác đó, mà còn chỉ đơn giản là mình có thể cảm được và hiểu được tất cả những điều đó. Một điều mà chính bản thân mình cũng mong muốn một ngày nào đó có thể gặp người đồng điệu để tỉ tê với họ, lắng nghe họ tỉ tê và nhâm nhi một cốc bia thôi. Mình thích cái cảm giác này khi làm người lớn. Nó chỉ đơn giản là đủ và đủ. Bạn cũng muốn có một ai đó như vậy chứ? 😍
Chiếc vỏ cũ, chưa kịp định hình là như thế nào, chưa kịp gửi lời chào một cách tử tế đã phải rời xa. Đó là điều chúng ta cảm thấy đau lòng nhất. Tại vì chúng ta có nhiều điều muốn nói, nhiều điều muốn gửi gắm, nhiều điều muốn nhắn nhủ. Thú thật mình chẳng có thời gian để nói lời chào tạm biệt tử tế với chiếc vỏ cũ của mình. Tại vì mình bận rộn chiến đấu với quá nhiều cơn bão cùng một lúc của cuộc đời mình lúc đó. Mình bận túi bụi, đến lúc có thời gian ngồi lại thì lại ngẩn ngơ. Có chút thẫn thờ. Ồ ra là vậy. Bản thân mình là người có chút chậm để load một điều gì đấy. Mình còn tự gọi bản thân là rùa, và mình cũng rất thích rùa 😂. Mình không hề biết điều đó, vì nó chỉ đơn giản là cách mình sống và cách mình vận hành thôi.
Và khi biết rồi thì mỗi khi làm một điều gì đó, mình luôn nới ra rất nhiều thời gian và luôn chừa chỗ cho cái chậm của mình. Hihi. Đó là cách mình yêu thương bản thân và sống với chính mình. Mình rất tận hưởng cái chậm đó và mình biết nó là gì với thế giới quay như chong chóng này.hihi. Một thế giới có chút choáng ngợp nhưng cũng đầy hứng thú với mình. Choáng ngợp nhưng mình vẫn tò mò về nó. Trải nghiệm mà, thích thì cứ trải nghiệm thôi.
Mình có một người mình xem như là bạn và là người mình cảm thấy đồng điệu về nhiều thứ và vô cùng yêu mến. Và mình biết họ đang trải qua những cảm giác này, cảm giác giữa chiếc vỏ cũ và bộ cánh mới. Mình không thể ở đó, hay cho họ biết mình là ai nhưng mình thực sự muốn có thể bay đến và ôm bạn ấy thật chặt. Nếu bạn ấy muốn khóc, mình sẽ chỉ ngồi ở đấy để cùng với họ thôi. Nếu bạn ấy muốn kể lể, mình sẽ lắng nghe bạn ấy, nếu bạn ấy chỉ muốn yên lặng mình cũng sẽ yên lặng với bạn ấy. Mình chỉ đơn giản là muốn ở đó cho bạn ấy. Có thể vì yêu mến nên mình rất muốn làm những điều đó cho họ. Và cũng cảm thấy ức chế khi không thể làm những điều này cho họ. Mình biết tất cả những gì bạn ấy cần là: một cái ôm. Tất cả những gì chúng ta cần ở giai đoạn này là một cái ôm ấm áp, chân thành từ một ai đó thôi. Mình hiểu cảm giác đó. Có lẽ vì mình đồng cảm, cũng có lẽ vì mình thấu hiểu… và có lẽ là cả hai.
Mình nhận ra khi yêu thương một ai đó, mình muốn ở bên cạnh họ, chỉ đơn giản là bên cạnh họ, có thể là vì mình muốn họ cảm nhận được tình yêu của mình chăng? Mình không biết nữa, cái này chỉ là trái tim mình muốn vậy thôi chứ mình cũng chẳng biết giải thích như thế nào. Bạn gì đó ơi, bạn không hề cô đơn đâu. ❤️

Mình biết sẽ đến một lúc nào đó, chúng ta sẽ thực sự có thể buông bỏ sự níu kéo này, ngày đó rồi sẽ đến khi chúng ta đã học được cách để mọi thứ đi. Và mình cũng ghi lại, vẽ lại tất cả những cảm xúc này, tất cả những cảm giác mình đã trải qua để như một cách mình lưu giữ về những kỷ niệm của những ngày tháng chông chênh, chật vật, một mình, đấu tranh, dằn vặt và rồi đến mong mỏi, ước mơ, liều lĩnh, thử sức, khát khao hơn bao giờ hết. Đó có thể là những ngày tháng mình sẽ chẳng gặp lại lần thứ hai trong đời – đâu ai tắm hai lần trên một con sông, hen – cũng là những ngày tháng mình muốn quên nhất nhưng đồng thời cũng là muốn nhớ nhất. Cái đẹp, cái nhức nhối của những vụn vỡ và cả cái đẹp của sự hồi sinh.
Nếu có thể, chúng ta cứ ôm ấp nỗi buồn này một chút, nói những lời chào tạm biệt muốn nói, chia sẻ những gì chúng ta muốn chia sẻ và một khi trái tim chúng ta sẵn sàng để buông tay, chúng ta có thể mỉm cười và có thể với những giọt nước mắt, và nói rằng: tạm biệt nhé, my old shell. ❤️
Bun,
*** Mỗi chúng ta là khác biệt. Chia sẻ của mình là ý kiến cá nhân.
** Do not reup
*Nguồn ảnh: Mình không sở hữu bất kỳ bức hình nào ở bài viết này. Tất cả nguồn đều từ Wix. (I do not own any pictures here. Madly respect to the owners.)
#truongthanh #hanhtrinhtruongthanh #yeuthuong #yeuthuongbanthan #selflove #blogveselflove #bloggerveselflove #vietlach #onlymay