Tự do với lo âu.
- Only May
- 20 thg 7, 2023
- 10 phút đọc
“ Gửi những trái tim đã phải sinh tồn quá lâu trong bất an.”
Nỗi lo âu, một lẽ rất đương nhiên của não bộ phản ứng trước những điều kiện trong cuộc sống để tự vệ. Một điều rất dễ thấy ở con người và tất cả những sinh vật sống trên hành tinh này. Một điều được lập trình từ xa xưa để giúp chúng ta ứng phó với sự biến đổi khôn lường trong giới tự nhiên này.
"Đây không phải là bài viết mang tính chuyên môn, tất cả là chia sẻ trải nghiệm của riêng mình. Hy vọng bạn cân nhắc nhu cầu của bản thân trước khi đọc hoặc thoải mái dừng lại nếu cảm thấy không phù hợp nhé."
Nỗi lo âu, tuy vậy lại khác nhau với từng người. Tùy vào môi trường sống, điều kiện sống, cách được đối xử, cách được lớn lên, tính cách, lối tư duy, cách cảm nhận... Tùy vào những lời được nghe về bản thân, tùy vào cách cảm nhận về bản thân, tùy vào những gì đã trải qua, những gì va vấp từ cuộc sống hay cả là những điều tốt đẹp nữa mà mỗi người sẽ có những cách phản ứng khác nhau. Rất cá nhân và tùy mức độ.
Bản thân mình là người rất nhạy c.ảm với suy nghĩ. Mình cũng chẳng rõ từ đâu mà mình được hình thành như vậy nữa. Mình cũng đâu nhớ hết được tuổi thơ mình được lớn lên như thế nào, cộng với việc mình là đứa não cá vàng nữa, cho nên từ rất nhiều lý do, mình nghĩ đầu óc mình “nhạy c.ảm”. Khi có một chuyện gì đó xảy đến, mình không khỏi có rất nhiều suy nghĩ, đôi khi nó là một mớ bòng bong trong đầu mình, và chính mình bị cạn kiệt năng lượng bởi điều đó. Mình đã sống với nó trong một quãng thời gian rất dài. Đôi lúc mình ghét nó, đôi lúc mình thỏa hiệp với nó, đôi lúc mình làm lơ nó… rồi càng lớn lên thì mình học cách nhìn nhận nó, hiểu nó, chấp nhận nó, an ủi nó và học cách cảm hóa nó. Mình nghĩ nó là một phần không thể tách rời khỏi con người mình.
Thực ra về bản chất, nỗi lo không có gì là sai cả. Đó là cách não bộ chúng ta xem xét những gì đang xảy đến, phân tích tình huống và cố nói với chúng ta rằng chúng ta nên cẩn thận với điều gì đó. Não bộ thực sự đang làm tốt nhất khả năng của nó để bảo vệ chúng ta. Nhưng đôi khi, cái cố bảo vệ đó lại phản tác dụng. Tại vì nó không hề biết hết được rằng cái nào gọi là nguy h.iểm, những gì đang diễn ra thực chất là cái gì, và không phải tất cả những gì nó cố nói với chúng ta đều đúng. Coi bộ não bộ chúng ta đôi lúc cũng ngốc ghê ha. Haha.
Ví dụ đơn giản như trời đang rất âm u, nhưng chúng ta lại sắp có việc để đi ra ngoài. Lo lắng có thể giúp chúng ta đề phòng và mang theo áo mưa. Kết quả là trên đường chúng ta gặp một trận mưa to, và lo lắng của chúng ta đã đúng trong trường hợp này. Và cũng là lo lắng nhưng trong trường hợp khác lại có phần không cần thiết. Ví như mình bắt đầu làm trang web này và viết lách nè. Dù có rất nhiều niềm tin và sự quyết tâm, nhưng mình không khỏi được cảm giác lo lắng. Phải nói là “n” thứ xuất hiện trong não mình. Nào là rủi ro này rủi ro kia, rồi sẽ gặp phán xét tứ phía, rồi lỡ cái này lỡ cái kia… nỗi lo chắc cũng không biết kể đến khi nào cho hết. Nhưng mà với mình, một khi mình đã quyết định nghiêm túc với nó, mình sẽ không để nỗi lo ngự trị mình, cũng không làm lơ nó mà mình xem xét cục diện vấn đề và làm chủ nó. Chắc chắn không có phương án hoàn hảo nhưng chắc chắn là mình nỗ lực hết sức. Và dù có là 1001 nỗi lo hay lý do để không bắt đầu thì mình cũng chỉ có một lý do để bắt đầu: “mình muốn làm nó” và lý do này đủ lớn và mạnh để chiến thắng tất cả.
Do đó mà, một điều mình nhận ra trong hành trình yêu thương bản thân đó chính là: “hãy hiểu và thấu hiểu, trước khi hành động”. Mình sẽ không ngăn được việc bản thân sẽ cảm thấy lo lắng, đó như là một mảnh ghép, một phần tự nhiên trong cuộc sống của mình vậy. Nhưng điều đó không đồng nghĩa là nó sẽ kiểm soát mình. Mà cũng có thể, là ngược lại. Mình đã thực sự bước lùi về sau rất nhiều với những suy nghĩ của mình. Mình cũng không nghĩ rằng mình hoàn hảo để có thể làm chủ tất cả mọi thứ, nhưng mình nghĩ nó đủ để mình sống bình yên với lo âu của mình. Một điều mà có lẽ, là một trong những điều thành công và hạnh phúc nhất cuộc sống của mình. Để mình không vì nó mà chật vật, khổ sở chạy đôn chạy đáo như trước kia mình đã từng nữa.

Mình đã từng có quãng thời gian rất khó khăn mỗi khi ra quyết định. Cũng có thể gọi là thiếu quyết đoán nhưng cũng không hẳn là thiếu quyết đoán. Tại vì mình biết mình muốn gì và mình chỉ là lưỡng lự quá nhiều thôi. Hihi. Thực sự đôi lúc đưa ra quyết định là một cơn ác mộng với mình. Rồi cũng đôi lúc mình đã có quyết định rồi nhưng vẫn ngập ngừng mãi một thời gian mới bắt đầu hành động. Đôi lúc mình rất tức giận. Kiểu suy nghĩ lại thấy thật là mất thời gian, sao không làm quách cho rồi đi. Nhưng suy qua thì cũng phải nghĩ lại, trong tình huống đó, tại hoàn cảnh đó mình bị chi phối bởi rất nhiều thứ và tất cả những điều đó tác động, ảnh hưởng đến quá trình ra quyết định của mình. Lo âu dù có đôi lúc rất xấu xí nhưng dù xấu xí thế nào mình vẫn muốn đón nhận nó, chấp nhận nó nhưng một phần của con người mình. Cái không hoàn hảo này có thể đôi lúc không đẹp nhưng không có nghĩa là mình sẽ cố ép cho bằng được để bỏ nó đi. Chúng ta luôn muốn mọi thứ hoàn hảo, nhưng có khi, khi mọi thứ hoàn hảo rồi chúng ta lại chẳng còn muốn nó như chúng ta vẫn nghĩ. Bạn có từng trải qua cảm giác như vậy bao giờ chưa?
Giờ này, khi đã trải qua cả giông tố, ngã xuống rồi lại đứng lên; mình cũng đã bắt đầu biết cách xây dựng một cuộc sống lành mạnh hơn, học cách bước đi một cách vững chãi hơn. Và mình cũng biết cách chọn mọi thứ “đúng từ đầu”. Cái đúng từ đầu này rất quan trọng tại vì nó quyết định mọi thứ về sau rất nhiều. Ví đơn giản như bạn chọn một người bạn tốt để chơi vậy. Họ lành mạnh, họ trưởng thành thì cho dù có bất đồng hay những cãi vã thì nó cũng sẽ được giải quyết một cách lành mạnh và mối quan hệ sẽ càng trở nên khăng khít. Ở đây, đúng từ đầu là như vậy đấy chứ không thể cứ phải để mọi thứ cho hên xui đâu nha hihi. Hoặc cứ phải để mọi thứ tè le ra rồi đi giải quyết nó. Nếu có thể chọn được, thì không cần thiết phải bước vào sình lầy làm gì.
Rồi mình cũng tìm cho mình được cách phù hợp để sống với lo lắng của mình. Đầu tiên như ở trên, mình chia sẻ suy nghĩ của mình về lo lắng là mình không có ý định cố gắng tống khứ nó ra khỏi đầu mình. Tư duy này rất quan trọng, nó quyết định rất nhiều thứ sau này đấy. Hai là mình cần biết “điều mình cần biết”. Nghe hơi nhức não nhưng mà nếu không biết rằng mình đang có lo lắng thì có mà giải quyết nó bằng niềm tin. Thật đấy 😅. Khi biết nó rồi thì mình sắp xếp lại cuộc sống một chút. Tìm cho mình một quãng thời gian và không gian phù hợp bước lùi lại để “chăm sóc nó”.
Mình sẽ chọn cách là ghi ra mớ hỗn độn đấy ra giấy. Điều đó giúp “nhiệt” trong não mình nguôi bớt đi. Rồi sau đó nhìn nhận đâu là vấn đề thực sự để giải quyết. Đâu chỉ là những tưởng tượng hoặc dù nó có là lo lắng đi chăng nữa thì cũng không cần phải làm gì cả.
Hoặc mình sẽ đi bộ để giải phóng năng lượng trong cơ thể. Vận động phù hợp giúp ích rất nhiều cho sức khỏe tinh thần nữa đấy. Nói mới để ý, dạo này chỉ vận động, tập tành trong nhà chứ lười đi ra biển quá đi mất. 😂
Hoặc mình sẽ uống một cốc nước, ăn trái cây và hít một vài hơi thật là sâu. Sức khỏe thể chất và sức khỏe tinh thần luôn đi liền với nhau mà.
Hoặc tuyệt vời nhất là nếu có một ai đó để có thể chia sẻ mọi thứ, từ những tâm tư suy nghĩ cho đến cảm xúc thì quá mãn nguyện, không còn ước mơ nào cao hơn hihi. Có người để sẻ chia luôn là điều tuyệt vời nhất mà con người luôn mong có được mà. (Đừng hiểu lầm là họ phải là người chịu trách nhiệm cho lo lắng của mình nhé, mình chỉ cảm thấy biết ơn vì họ luôn ở đó vì mình mà thoy. Hihi. Hoặc đôi khi dựa dẫm một chút cũng chẳng sao cả. Là người mà, chúng ta cần và thích kết nối với người khác, chúng ta luôn cần ai đó lúc khó khăn hãy để họ đồng hành cùng mình nhé.)
Hoặc mình sẽ bớt tiếp nạp mọi dạng “input” lại. Bớt bận rộn lại một chút, bớt những điều làm sao nhãng tâm trí lại một chút, say No với những cuộc gặp không cảm thấy thoải mái, bớt những nội dung không phù hợp trên mạng xã hội lại một chút… cái gì không tốt thì bớt lại dần dần thì sẽ khiến đầu óc mình thảnh thơi hơn.
Hoặc mình sẽ vẽ. Mình thực sự rất thích vẽ, nhưng thực sự là mình vẽ không thể nào xấu hơn nên mình cũng chỉ vẽ những cái mà mình “nuốt trôi” được thôi. 😂. Chắc đó là lý do vì sao mình ngưỡng mộ và rất thích mấy bạn vẽ đẹp. Cách họ bày tỏ tâm hồn của họ thực sự đầy màu sắc. Nếu bạn là dân vẽ hoặc vẽ đẹp mà đọc bài này cho mình thể hiện sự ghen tị và ngưỡng mộ đến bạn với nha. Hoặc có dịp thì vẽ tặng mình với, kaka, mình rất biết ơn luôn á. 😂
…
Và khi những sự căng thẳng được lắng xuống, đầu óc bình tĩnh trở lại, vấn đề đã có cách giải quyết thì sau cơn mưa trời lại sáng. Mình lại tiếp tục đón bình minh, đón nắng ấm vào trong “căn nhà” của mình. Đến lúc này, khi nào rảnh mình sẽ dành một chút thời gian để xem xét cái “đúng từ đầu” mà mình nói ở trên. Đôi khi lo lắng bị sinh ra là do những lựa chọn của chúng ta thiếu đúng đắn. Không sao hết, chúng ta có quyền sai, quyền vấp ngã mà đó là một phần tất yếu của quá trình phát triển. Kể cả chúng ta có trưởng thành cỡ nào đi chăng nữa thì cũng sẽ có những lúc chúng ta mắc sai lầm mà. It’s okay, guys. We are just humans. Hihi. Rồi mình xem xét lại mọi thứ tỉnh táo lại một chút và lựa chọn lại cho mình thôi. Nghe đơn giản ha, 😅, nhưng cũng trầy trật lắm á. Mình hiểu mà. Nhưng mà chúng ta sẽ làm được, có nỗ lực có quyết tâm là sẽ làm được. Tin mình đi. Mình trải qua cái này rồi.
…

Mình ghi câu đầu tiên ở bài viết là “gửi những trái tim luôn sống trong bất an”.
Vì mình hiểu được, với một số người, trong hoàn cảnh của họ, những gì họ gặp phải, bị đối xử… đã khiến cho họ phải trở nên “luôn lo lắng” như thế. Đó là những điều họ chẳng thể làm gì được hoặc chẳng thể làm khác được.
Mình cũng biết sống chung với những điều đó, chính bản thân họ cũng không muốn hoặc thoải mái gì, chính bản thân họ cũng đang nỗ lực để thoát khỏi nó, để sống tốt.
Họ có thể cần một bàn tay, có thể là xoa dịu, có thể là nâng đỡ trên hành trình đầy thử thách đó của chính họ.
Mình biết cái lo lắng đó của họ không chỉ là những suy nghĩ mà nó còn là những gì họ đã gặp phải, những gì họ đã trải qua, những gì họ đã “cần phải làm” để sinh tồn. Cuộc sống của họ đã có thể rất vất vả, có thể ngập tràn bất an, ngập tràn sợ hãi. Chúng ta đã không thể thấy hết được nỗi vất vả của nhau nhưng chúng ta hoàn toàn có thể hiểu được nỗi vất vả của nhau mà, đúng không?
…
Nếu bạn là người giống như mình nói, thì mình đồng cảm với bạn. Điều đó có thể là cái gì đó đã từng rất đáng sợ với bạn. It’s scary. I know.
And I would love to give you a hug. ❤️
Nếu bạn có người mình yêu mến giống vậy, nếu có thể, nếu bạn dành cho họ một chút thấu hiểu, một chút yêu thương lành mạnh. Mình thực sự tin rằng món quà đó còn đáng giá hơn rất nhiều so với những điều khác mà bạn có thể làm được cho họ.
Trái tim họ có thể cần tình yêu của bạn hơn bất kì điều nào khác trên đời này đấy. ❤️❤️❤️
Bun,
*** Mỗi chúng ta là khác biệt. Chia sẻ của mình là ý kiến cá nhân.
** Do not reup
*Nguồn ảnh: Mình không sở hữu bất kỳ bức hình nào ở bài viết này. Tất cả nguồn đều từ Wix. (I do not own any pictures here. Madly respect to the owners.)
#tudovoiloau #mentalhealth #yeuthuongbanthan #chamsocbanthan #selfloveblogger #bloggerveselflove #blogselflove #onlymay #vietlach