top of page

Đã bao giờ niềm tin trong cuộc sống của bạn bị lung lay?

  • Ảnh của tác giả: Only May
    Only May
  • 15 thg 5, 2023
  • 8 phút đọc

Đã cập nhật: 22 thg 6, 2023


"Mình chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có một ngày mình lại chật vật với niềm tin như vậy. Chưa bao giờ nghĩ rằng mình luôn hoài nghi và nghi ngờ về mọi thứ nhiều đến như vậy."



Niềm tin có lẽ là thứ vừa là cứng cáp nhất nhưng cũng vừa lại thứ dễ đổ vỡ nhất. Mình đã không hề biết một khi mất nó đi thì tìm lại lại khó khăn đến vậy.
Hình nền: Wix


Trước đây, mình từng là một cô gái rất lạc quan luôn tin vào những thứ tốt đẹp đôi khi có chút thái quá và sự lạc quan đó đã mang đến cho mình rất nhiều trải nghiệm đẹp. Nhưng có một thời gian mình không còn lạc quan nhiều nữa. Mỗi khi nỗ lực làm một việc gì đó mình đều tự hỏi: rồi nỗ lực này sẽ được đền đáp cho dù mình có cố gắng hết sức? Đôi khi có quá nhiều thất bại đến với mình trong cùng một thời điểm khiến mình khó mà không tự hoài nghi chính mình. Tất cả những thứ self-worth, self-esteem, self-respect – gọi là giá trị và lòng tự tôn của mình tự nhiên biến mất.


Mình nhận ra một phần rất lớn đến từ việc do mình chưa biết cách vận hành mọi thứ trong cuộc sống. Dù mình đã nỗ lực để học hỏi hết sức nhưng phải thừa nhận là có nhiều thứ nằm ngoài tầm với và buộc phải vấp ngã. Ngã thì đau chứ. Đau rồi còn khóc nữa, khóc vì mệt, vì tự trách bản thân, vì cảm thấy cuộc sống cay đắng. Những cảm xúc trở nên nhạy cảm như vậy đấy. Mà mỗi lần khóc như vậy mình thấy thoải mái hơn, sống với cảm xúc của mình và hiểu hơn về những gì mình cảm nhận. Rồi mình bắt đầu nhìn nhận và học cách sắp xếp lại cuộc sống của mình. Lúc đầu thì có cứng nhắc, nhưng dần dần học cách thả lỏng và đã cảm thấy thoải mái, nhẹ nhàng hơn. Nhận ra bên cạnh nỗ lực cũng cần có niềm vui và những thú vui riêng của mình. Dịu dàng một chút khiến cuộc sống mình dễ thở hơn.


Sau đó thì bắt đầu gầy dựng lại những điều mình luôn tin tưởng và luôn muốn theo đuổi. Thực ra việc này mình biết là có thể làm được. Tại mình đã vấp ngã, đã học hỏi, đã vững chãi hơn sau những lần "đau" như vậy. Nhưng mà cái cảm giác không an tâm nó là thứ mà không phải cứ mọi chuyện tốt lên thì nó sẽ biến mất. Nó kiểu như một dạng nỗi đau, nỗi á.m ảnh chưa lành vậy. Thành ra bên trong mình có hai cảm giác vừa có tự tin cũng vừa có sợ hãi. Rồi mình học cách nhìn nhận và làm chủ cảm giác sợ hãi của mình để có thể làm mọi việc tốt nhất. Cho đến khi,


Mình bắt đầu bắt gặp những điều ngoài vùng kiểm soát: tin một người. Mình thực tế trước khi gặp họ chẳng tin vào một ai cả. Cảm giác vừa muốn tin họ, biết mình có thể tin họ nhưng lại vừa sợ hãi khi tin vào họ. Những cảm xúc này đan xen với nhau đôi khi sẽ khiến bạn cảm thấy rất ngột ngạt. Trước kia khi gặp những người nói như vậy, từ góc nhìn của mình vào thời điểm đó mình rất thắc mắc “sao lại không tin vào một ai?” nhưng đến lúc chính bản thân mình đứng trên đó thì mới nhận ra nỗi đau đó thực sự không thể thể hiện được bằng lời. Và càng lớn, chúng ta thường chọn cách im lặng là nhiều. Không phải là không muốn nói, nhưng họ biết nói ra có lẽ sẽ không ai nghe, chẳng ai hiểu đôi khi còn bị chỉ trích, phán xét một cách ngớ ngẩn. “Bạn hiểu gì về cuộc sống của tôi mà phán xét tôi!” Chắc các bạn cũng muốn chử.i thề trong lòng trong những tình huống như vậy đúng không? Mình cũng có lúc như vậy nên mình hiểu điều đó. Cho nên chọn im lặng hay chia sẻ là quyền của mỗi người. Quay về chuyện của mình, thì dù có khó khăn như thế nào thì mình vẫn cố gắng tỉnh táo và luôn nhắc nhở bản thân về chuyện “luôn giữ niềm tin của mình vào một ai đó”. Không phải mình không đau hay không biết đau, chỉ đơn giản mình không muốn nỗi đau làm mất đi những điều tươi đẹp mà mình luôn tin tưởng trong cuộc sống này. Mình cảm thấy điều đó thật bất công khi để những nỗi đau ấy làm chủ cuộc sống của mình.


Và ngày đó cũng đến, ngày mà mình đã luôn giữ niềm tin và hy vọng rằng một ngày nào đó cuộc sống của mình, khu vườn của mình sẽ nở hoa trở lại cũng đã đến. Nó đến vào lúc mình biết mình còn nhiều rối rắm và cần thời gian, không gian để sắp xếp để bình tĩnh. Vậy nên khi thấy điều đấy - thấy người mà mình biết mình có thể tin tưởng, vào thời điểm ấy bản thân mình đã đấu tranh rất nhiều. Đấu tranh giữa nỗi sợ hãi cần được vượt qua với điều mình luôn mong muốn có. Nhưng mình thực sự muốn đấu tranh và vượt qua nó. Có đôi lúc là đấu tranh nhưng cũng có lúc là làm bạn, là sự thấu hiểu cho chính nỗi sợ, nỗi bất an của mình. Nếu có cơ hội mình luôn muốn ngồi lại với nỗi sợ của mình. Tại vì dù là cảm xúc thế nào thì nó cũng là mình mà. 🙂


Một điều khiến mình có thể vượt qua được những điều này đó là vì người bạn đó tạo cho mình cảm giác tin tưởng. Dù thực ra với mỗi người vẫn đang có những vấn đề riêng trong cuộc sống cần giải quyết, nhưng không hiểu tại sao họ lại tạo cho mình cảm giác tin tưởng nhiều đến vậy. Tất nhiên vẫn có phần từ phía mình khi có những lý do để tin tưởng một ai đó, nhưng niềm tin này thiên về trực giác hơn là lý trí. Mà phải là rất lâu rồi mình mới đi theo trực giác của mình liều lĩnh như vậy. Có lẽ phần lớn đến từ con người họ, cách họ sống, năng lượng họ tỏa ra khiến mình cảm nhận được điều đó và phần lớn cũng đến từ niềm tin sâu thẳm bên trong mình. Và niềm tin cùng với cố gắng thì những nỗ lực cũng được đền đáp. Mọi chuyện rồi cũng có cơ hội để trở nên tốt lên.


Mình biết sẽ có rất nhiều bạn có chung cảm giác với mình: “Nỗ lực mình bỏ ra cuối cùng cũng có kết quả!”. Niềm tin có trước hay kết quả có trước? đôi lúc là cả hai. Có những điều mình luôn tin tưởng, mình tin là một ngày nào đó nó sẽ đến khi mình không ngừng nỗ lực. Nhưng đến khi điều đó thực sự xảy ra, mình không khỏi vỡ òa, không khỏi bất ngờ, không khỏi xúc động. Mình thực sự đã khóc rất nhiều vì xúc động và cảm kích. Những giọt nước mắt của hạnh phúc đã lâu rồi mình không cảm nhận được về mối quan hệ với một ai đó. Mình thực sự cảm thấy biết ơn. Biết ơn về mọi thứ, biết ơn về họ. Cảm ơn họ đã xuất hiện. Giống như ánh nắng bắt đầu len lỏi sau một mùa đông dài lạnh giá vậy. Mình biết là tự mình vẫn có thể mang đến hơi ấm cho chính mình nhưng gặp một ai đó là một chuyện hoàn toàn khác. Và mình nghĩ ai cũng hạnh phúc khi gặp một người như vậy trong đời. Ai cũng hạnh phúc với ánh nắng của mùa xuân, nhỉ? ^^


Cho bản thân cơ hội được đồng hành cùng ai đó khi chính bản thân mình biết mình cần thêm một chút thời gian thực sự là một thử thách. Nhưng mà, mình nghĩ ít có người thắng nổi con tim họ nhỉ? Một khi mình biết người này là đúng người rồi thì mình chắc rằng trước sau gì mình cũng sẽ chọn họ. Mặc dù ban đầu mình rất sợ, nhưng mình đã chọn liều lĩnh và mình biết điều đó là đúng đắn. Bởi vì người bạn này cho mình cảm giác “đúng”. Có một người bạn có cùng con đường giống mình và cùng đồng hành bằng một cách nào đó, hỗ trợ theo một cách nào đó cũng tốt mà. Mình đã nghĩ vậy và cho mình một cơ hội để đồng hành cùng một ai đó. Mình điều chỉnh, sắp xếp lại cuộc sống của mình một chút và mọi thứ lại ổn. Thực ra, gọi là đồng hành nhưng mình nhận ra không nhất thiết phải là ở cùng nhau mới gọi là đồng hành hay nhất thiết phải trò chuyện mỗi ngày; điều này cũng tốt nhưng thực sự cái quan trọng nhất là có cảm xúc, cảm thấy gắn kết và có kết nối. Nếu không cảm thấy kết nối thì dù ngồi gần thì cũng đâu khác gì người xa lạ. Sự lạc lõng này mới thực sự đáng sợ. Cho nên, ở hiện tại, mặc dù mỗi người vẫn có những việc riêng của mình để làm, con đường riêng của mình để đi nhưng mình cảm thấy không hề lạc lõng. Con đường của sự “độc lập” còn cần nhiều nỗ lực và sự dũng cảm và mình muốn cố gắng hết mình để trở nên tốt hơn. Mình muốn rực rỡ nhất với chính mình. Và mình mong họ cũng vậy. Chúng ta đều cùng rực rỡ nhất với chính mình.


Niềm tin, câu chuyện của mình về niềm tin nó như vậy đấy. Mình nhận ra trong cuộc sống, có lúc niềm tin có trước, có lúc niềm tin đến sau, có lúc niềm tin và kết quả đến cùng một lúc, rồi niềm tin lại đến trước tới những nỗ lực. Thực sự trải nghiệm sống đúng thật là muôn màu muôn vẻ. Cho nên, hy vọng những bạn đọc tới những dòng này đang có chút bối rối với nó hoặc kể cả đã vững chãi có thể giữ nó chặt một chút. Đừng để ai đó hoặc điều gì đó cướp đi thứ quý giá này của bản thân, bạn nhé.


À mà cũng không phải mình chỉ tin không rồi ngồi đấy, mình vẫn phát triển, trưởng thành, chữa lành, học cách yêu thương bản thân một cách đúng đắn, hiểu về mối quan hệ, học cách ứng xử phù hợp… nỗ lực và nỗ lực rất nhiều là đằng khác; nhưng có niềm tin những nỗ lực của chúng ta sẽ cảm thấy ngọt ngào hơn, ý nghĩa hơn và chúng ta càng trân trọng hơn công sức của mình; càng trân quý những điều mà mình luôn tin tưởng. Mình đã “gặp” người mà mình luôn muốn gặp vào lúc mình không nghĩ là sẽ gặp, nhưng mình gặp họ vào lúc mình đã vững chãi, khi trên mình đã vương vãi nhiều vết sẹo, vết trầy xước từ những gì mình đã đi qua. Họ giống như quả ngọt trong suốt hành trình dài của mình vậy. Điều đấy khiến mình trân trọng cả hai: sự nỗ lực của mình và sự tồn tại của họ. Khi bạn đã có thể yêu thương đúng cách và gặp được đúng người thì thật đúng là niềm vui nhân đôi, nhỉ? ^^ Sự xuất hiện của họ, đôi khi khiến cho những lo lắng của bạn mà chính bạn cảm nhận có chút thừa thãi và bạn biết nó không phải là thừa thãi trong quá khứ; sự xuất hiện của họ khiến bạn có cảm giác nếu điều gì đó thực sự đúng với mình là của mình thì nó chẳng chạy đi đâu hết kể cả lúc bạn cảm thấy bất an nhất, kể cả lúc bạn đang ở trạng thái bất ổn nhất và dù có chút sóng gió, có chút bão tố thì biển sẽ lại dịu dàng và tươi mát. Cảm giác bình yên không phải lúc nào biển cũng yên. sóng cũng lặng mới gọi là bình yên, cảm giác cho dù bão tố thế nào thì mình cũng có thể học cách vượ qua và rồi biển cũng sẽ lại êm đềm trở lại thực sự là một dạng bình yên vững chãi. Và rồi ta không còn sợ hãi nữa: cả bão tố và cả quá êm đềm.

It’s true home.


Bun,




*** Mỗi người là khác biệt. Chia sẻ của mình là ý kiến cá nhân. - Do not reup.***

*Nguồn ảnh: Mình không sỡ hữu bất kỳ bức hình nào ở bài viết này. Tất cả nguồn đều từ Wix. ( I do not own any pictures here. Madly respect to the owners.)


only May

  • Instagram
© Bản quyền nội dung thuộc về onlymay.
     Do not re
up.

© 2023 by onlymay.
Powered and secured by Wix

bottom of page