Độc lập.
- Only May
- 16 thg 6, 2023
- 9 phút đọc
Đã cập nhật: 1 thg 7, 2023
Mình nghĩ khi mình nói kiểu: “mình là một người độc lập”. Thì thường mọi người sẽ nghĩ đến đó là một người “ sống một mình, độc lập tài chính, tự có thể nuôi bản thân”… kiểu như vậy nhỉ? Nhưng mình cho rằng thực ra độc lập bản thân nó còn mang rất nhiều khía cạnh khác rất rộng như: độc lập về tư duy, cách suy nghĩ, chính kiến; độc lập về cảm xúc, độc lập trong mối quan hệ… Những sự độc lập này đối với bản thân mình cực kì quan trọng vì nó là những điều vô cùng vững chãi và mang đến cho mình sự tự do. Sự tự do trong chính những suy nghĩ, cảm xúc, niềm tin của mình; sự tự do trong quá trình tương tác, hòa hợp với người khác; sự tự do giữa vô vàn những điều xảy ra trong suốt quá trình sống.
Có một điều mình thấy ở người độc lập khi họ còn bé, họ hay bị gọi là “bướng bỉnh”. Lúc bé mình rất thường xuyên nghe từ này, nghe nhiều đến mức thấy nó chẳng là gì nếu ai đó nói kiểu: “mày bướng thật đấy”. Nhưng mà mình không nghĩ vậy. Khi càng lớn và càng quan sát học hỏi nhiều, mình nhận ra bướng bỉnh còn có một từ khác để diễn tả đó là: “có chính kiến”. Người có chính kiến họ biết họ muốn gì, biết mình đang làm gì và họ sẽ làm mọi thứ để bảo vệ cho điều bản thân cho là đúng đắn. Trực giác của họ mạnh và niềm tin cho trực giác của họ cũng mạnh. Họ không dễ bị lay động khi bị tác động từ môi trường xung quanh hay từ ý kiến của người khác quá nhiều. Nhưng đừng nhầm lẫn họ với bảo thủ nha. Họ vẫn tiếp nhận và chọn lọc nhưng họ biết điều đó để làm gì. Mình thấy những người như vậy họ rất thu hút: “có cá tính”. Người có cá tính họ không ngại để lộ ra những khác biệt của mình nhưng không phải là để thu hút sự chú ý nhé. Mà họ chỉ nghĩ đơn giản đó là con người họ, cái gì đó rất riêng của họ, họ thoải mái và tự nhiên thể hiện ra điều đó, chỉ vậy thôi.

Nhưng trong quá trình lớn lên, mình đã từng rất loay hoay giữa hai từ “tôi” và “ta”. Có lúc mình chỉ khư khư theo ý của mình, có lúc thì mình chỉ nghe lời của người khác. Mình nhận ra chỉ một trong hai cái này thì không ổn xíu nào. Người khác không hiểu bạn, không biết bạn muốn gì thì làm sao có thể nói ra được chính xác điều bạn nên làm? Nhưng nếu chỉ ôm khư khư cái tôi nhỏ bé của mình, không mở rộng tầm mắt để nhìn ngắm thế giới rộng lớn này thì thật là uổng phí thời gian ở trái đất xinh đẹp này 🙂. Rồi qua thời gian mình cũng học cách cân bằng được giữa hai điều này để tìm cho bản thân một đáp án đúng. Cuối cùng thì mình vẫn sẽ sống cuộc đời của mình, theo đuổi những điều bản thân mình thấy đúng đắn, vẽ ra bức tranh mà chính mình tưởng tượng cho cuộc sống của bản thân. Đó là những điều mình cảm thấy hạnh phúc, cảm thấy ý nghĩa khi làm nó, khi sống với nó. Điều “mean to be” với trái tim mình. Và cũng đồng thời học cách tương tác, giao thoa với người khác, những cái tôi rất khác ở một thái độ tôn trọng, cầu thị nhưng cũng không quên mình là ai.
Đôi khi để giữ được màu sắc hay chính kiến của bản thân mình ở giai đoạn còn đang học hỏi về cuộc sống là rất khó. Bản thân mình đã từng quên mất mình là ai giữa bể trời rộng lớn này. Nhưng rồi mình tự hỏi: “tất cả những điều này để làm gì?” Rồi cũng tự chính mình ngộ ra: “Ừ ha!” Mình quên mất rằng tất cả những thứ mình cố gắng thu nạp là để phục vụ cho chính mình. Mình đã quên mất và chạy theo mọi thứ một cách bất chấp như vậy đấy. Nhưng đôi khi mình thấy chính bản thân mình cũng không tránh được chuyện đó khi mà mình chưa nhận thức được mình thực sự là ai, chưa đủ nội lực để “giữ mình” giữa cuộc sống đầy xào xáo và phức tạp này. Và cũng có thể vì tiếp xúc với rất nhiều thứ “không thuộc về mình” nên mình nhận ra rõ nét hơn đâu mới thực sự là điều có ý nghĩa với mình.
Sự vững chãi của chúng ta có thể gặp thử thách, nhưng cũng nhờ có thử thách mà chúng ta nhận ra chúng ta thực sự vững chãi như thế nào. Để qua những ngày tháng gian truân ấy, chúng ta nhận ra rằng: “Tôi có thể thỏa hiệp một lần. Nhưng đó cũng là lần duy nhất tôi thỏa hiệp”. Mình dần đứng dậy trên chính đôi chân của mình cũng là lúc mình có nhiều tự tin hơn. Vì đây là lúc mình tự đưa ra hầu hết mọi quyết định trong cuộc sống của mình và đồng nghĩa mình sẽ tự chịu trách nhiệm cho tất cả việc đó (thực ra trước kia vẫn thế nhưng mình không nhận thức được nó rõ nét như bây giờ). Có quyết định đúng, có quyết định sai, có quyết định sáng suốt, có quyết định ngớ ngẩn… dù nó mang lại ngọt ngào hay cay đắng thì mình nghĩ bản thân mình cũng không hề hối tiếc. Mình chấp nhận cho bản thân được thử, được sai, được trải nghiệm để qua những điều đó mình có những bài học cho chính mình, để dần xây dựng nên cuộc sống mà mình mong muốn.

Mình của hồi trước nếu ai đó nói về mình những điều không đúng với mình hoặc là mình cãi lại hoặc là mình kiểu “ chắc họ đúng” – tại mình chưa hiểu bản thân mình mà, cho nên nếu đó là người mình tin tưởng thì họ nói sao tin vậy thôi. Nhưng giờ thì, hihi “gừng này già thêm chút rồi”. Ai đó nói gì không đúng với mình thì mình chỉ cười thôi hoặc làm ngơ luôn. Càng lớn càng nhận ra quỹ thời gian của mình vô cùng quý giá, có bao nhiêu thứ muốn làm và cũng không muốn mất thời gian cho những điều mình thấy không đâu vào đâu. Cứ làm ngơ thôi và tập trung vào điều mình cần làm, muốn làm là được. Tự nhiên thấy bản thân như vậy thấy vui ghê. Trước kia sợ nhiều thứ lắm, nhưng giờ đỡ rồi. Không hẳn là đã hết sợ nhưng mình kiểu “ chán chẳng còn muốn sợ nữa”. hihi. Càng làm như vậy mình càng tập dần cho mình thói quen cứng rắn hơn trong những lúc cần thiết – điều mà mình trước đây chắc cũng chẳng thể ngờ là mình có ngày sẽ làm được. Đúng thật là, chẳng ai biết cuộc sống của mình sẽ diễn ra như thế nào nhỉ^^. Những người mình gặp, thực sự không hẳn là mình không hiểu họ đang làm gì, không phải không hiểu những gì họ đang nghĩ hoặc đang muốn gì… mình hiểu nhưng mà mình chỉ không muốn đứng cự nự với họ thôi. Tại vì chẳng để làm gì cả ngoài mất thời gian của nhau. Bạn cứ tin tưởng điều bạn muốn tin tưởng, tôi sẽ tin tưởng điều tôi muốn tin tưởng. Một khi bạn không tôn trọng tôi thì sẽ chẳng có gì sau đó cả. Còn tất nhiên với những người lịch sự và lành mạnh thì có cần phải nói gì đâu, mọi chuyện sẽ vô cùng thoải mái rồi. Cho nên, cần phải trân trọng thời gian của chính mình và biết đâu là điều không nên dây vào.
Nói tới đoạn này thì mình mới nhận ra một chuyện đó là: “sự độc lập trong mối quan hệ giữa hai người” sẽ như thế nào? Như mình vừa nói qua ở trên. Điều đầu tiên và tiên quyết giữa mối quan hệ giữa người với người để có một mối quan hệ lành mạnh với mình đó là sự tôn trọng. Mình đã trải qua rất nhiều và rất nhiều. Cũng từng là người không hiểu quá nhiều về những điều này quan trọng như thế nào cho đến khi mọi thứ đổ sập xuống và mình phải tự đặt câu hỏi lại cho tất cả những mối quan hệ mà mình có. Mình đã ở trong những mối quan hệ đó, mặc dù “cứ cảm thấy sai sai” nhưng không biết cái sai sai ấy là gì, sai ở chỗ nào và trực giác của mình có đúng hay không… Tất nhiên bây giờ thì mình không còn lăn tăn nữa vì mình nhận thức được vấn đề rồi nhưng mà nghĩ lại lúc đó mình cứ cảm thấy mình khác khác họ như thế nào ấy. ( Thực ra là từ bé mình cứ luôn cảm thấy khác khác cách sống của những người xung quanh rồi và cũng nghe rất nhiều về nó, cho đến khi mình lớn lên mở rộng đầu óc và thế giới mình ra thì mình đã hiểu cái khác đó là cái gì rồi ^^). Bây giờ mà gặp những người cảm thấy không nói chuyện được là mình phắn luôn không chần chừ nhiều nữa. hihi. Mình đã từng thắc mắc tại sao có một số người họ ghen tị với mình nhưng mình lại không quá ghét họ, hay tại sao có một số người họ hay “assumption” mình nhưng mình cũng không chấp nhặt họ, hay tại sao mình đã nói ra điều mình muốn và thích rồi nhưng họ lại cứ bắt mình phải làm một điều khác hoặc áp đặt suy nghĩ của họ lên mình? Kì lạ thật đấy! Hoặc tại sao một số người họ có “những nét đẹp riêng” như vậy nhưng lại phải chạy theo người khác và không trân trọng điều đó ở bản thân… mình đã từng rất thắc mắc. Rồi giờ mình cũng đã hiểu lý do vì sao cho tất cả những điều đó rồi và cũng dừng thắc mắc luôn.
Quay về sự tôn trọng mình nói ở trên trong mối quan hệ. Đó là sự tôn trọng hai cá thể hoàn toàn riêng biệt, hai con người hoàn toàn khác nhau, có những hoàn cảnh khác nhau, từng trải qua những chuyện khác nhau… rất nhiều điều mà mình hoàn toàn chưa từng biết hay hiểu về họ. Sự tôn trọng mình muốn thể hiện đó là: tôi chưa biết hết về bạn, chưa hiểu hết về con người bạn và tôi muốn giao tiếp để có thể hiểu và yêu thương bạn đúng cách hơn. Mình nghĩ đã là con người với nhau ai cũng muốn được tôn trọng hết. Dù là trẻ nhỏ, tuổi teen, trưởng thành hay người già trải qua mỗi giai đoạn khác nhau trong cuộc sống chúng ta đều có những đặc thù riêng cần được tôn trọng và thấu hiểu. Và mình rất coi trọng điều này trong mối quan hệ. Điều mà chính mình của trước kia cũng không hề nhận ra. Nhờ vậy mà mình cảm thấy rất thoải mái với người khác dù chưa hiểu gì nhiều, dù chưa nhận thức và hoàn thiện gì nhiều ở bản thân, cũng chưa hoàn toàn nhận thức được hết sự lành mạnh trong mối quan hệ là gì. Tự nhiên cái cảm thấy biết ơn bản thân dễ sợ. Biết ơn bản thân đã trưởng thành, biết ơn bản thân đã tìm lại được mình và giữ vững lập trường của mình một cách có nhận thức để không còn phải để bản thân rơi vào những môi trường không lành mạnh hay không biết nó là gì nữa. ^^
Sự độc lập – đối với mình là một điều rất đẹp, rất quý giá. Mình cảm thấy rất vui và biết ơn khi đã tìm lại được nó và giữ vững được nó giữa sự xáo trộn bên trong chính mình và cả bên ngoài cuộc sống mình phải va vấp hàng ngày nữa. Mình nói rồi, từ bây giờ điều mình cho là đúng đắn và tin tưởng mình sẽ không bao giờ thỏa hiệp với nó nữa. Mình “get sick” với nó rồi. Hy vọng bằng những nỗ lực và vun xới của mình nó sẽ ngày càng mạnh hơn, vững chãi hơn để những tháng ngày sau này bước đi trong cuộc sống mình không còn chông chênh, khổ sở như mình đã từng nữa.
Bun,
***Mỗi người là khác biệt. Chia sẻ của mình là ý kiến cá nhân.
**Do not reup.
*Nguồn ảnh: Mình không sỡ hữu bất kỳ bức hình nào ở bài viết này. Tất cả nguồn đều từ Wix.
(I do not own any pictures here. Madly respect to the owners.)