top of page

Những đám mây trên bầu trời của mình.

  • Ảnh của tác giả: Only May
    Only May
  • 6 thg 6, 2023
  • 6 phút đọc

Đã cập nhật: 23 thg 6, 2023

Từ ngày mình nhận thức được những suy nghĩ của mình, mình nhận ra tâm trí mình thực sự là một chốn nhộn nhịp. Có lúc thì bộn bề với những lo lắng. Có lúc thì tưởng tượng mông lung. Hay cũng có lúc là một miền quê thanh bình với non xanh nước biếc. Tùy vào những gì mình tương tác với bên ngoài, những gì mình trải qua mà những suy nghĩ - “những đám mây” ấy cũng đa dạng và mang nhiều màu sắc khác nhau. Thành ra tìm bình yên trong tâm trí giữa cuộc sống muôn màu muôn vẻ này thực sự là một thử thách mà mình nghĩ chắc mình cũng không muốn cầu toàn tới mức ép bản thân phải luôn yên ổn như vậy.



Có những ngày tâm trí mình bình yên, có những ngày là những cơn giông bão thịnh nộ... Đó là những đám mây, những cơn mưa...
Tâm trí chúng ta thực sự là nơi "nhộn nhịp" các bạn nhỉ? Hình: Wix


Những lúc nhận thấy đầu óc rối rắm hoặc lu bu nhiều vấn đề quá, mình dừng lại. Mình dừng lại cái lu bu đó và đi làm chuyện khác hoặc chỉ đơn giản là cho mình một ngày chỉ toàn là thảnh thơi. Giữa lúc bộn bề mà chọn bước lùi lại mình thực sự thấy là một dạng bản lĩnh. Tại vì càng rối rắm ta càng muốn nhanh chóng xử lý, giải quyết cái mớ bòng bong đó xong cho rồi, chứ ở đó mà thảnh với thơi. Nhưng cũng vì càng rối rắm ta rất dễ mất tỉnh táo và đưa ra những quyết định thiếu sáng suốt. Thành ra “dục tốc thì có thể bất đạt”. Cho nên, mình đã học cách và luyện tập để bản thân có thói quen ấy. Nó không có một khung thời gian nào cụ thể cả. Vì mình nhận thấy cuộc sống có những điều mình có thể lường trước, chuẩn bị được nhưng cũng có những điều mình không kiểm soát được dù mình cố gắng làm chủ đến mức nào. Nên là cứ chuẩn bị cho cả hai: có những điều chủ động và có những điều sẽ tùy cơ ứng biến. Dần dần mình học cách kiên cường hơn, bĩnh tĩnh hơn mỗi khi mình cảm thấy nội tâm đang xáo trộn.



Cho đầu óc có thời gian để nghỉ, để tạm dừng lại, để có chút “xao nhãng”… thì khi tiếp cận vấn đề sẽ tốt hơn. Những lúc như vậy, thì những ý tưởng, những khúc mắc tự nhiên lại có đáp án. Đáp án có thể đến vào lúc đang đi dạo đâu đấy, có thể đến lúc đang tắm, lúc ngồi nghĩ vu vơ… có thể đến bất cứ lúc nào và bất cứ nơi đâu.



Mình cảm giác tâm trí giống như một ngôi nhà vậy. Sẽ có lúc mình mở cửa để đón gió mát nhưng cũng có lúc mình đóng cửa để dành thời gian cho chính mình hay để tránh những cơn mưa xối xả đang trút xuống. Những lúc hỗn độn nhất là lúc mình muốn đóng tất cả các cánh cửa lại nhất. Tại vì, tất cả những gì mình cần ở thời điểm bấy giờ đó là: tĩnh lặng và bình yên. Để lắng đọng lại chính đầu óc của mình, để từ đó biết mình phải làm gì. Càng ít tiếp nạp thông tin từ bên ngoài thì mình cũng bớt xáo trộn hơn. Có những ngày, những thời điểm mình chỉ muốn như vậy thôi. Có ai giống mình không nhỉ? Hihi



Những đám mây trên bầu trời này vô vàng hình dáng và màu sắc. Nhưng cũng có lúc nó biến thành một cơn mưa rào hay là một trận mưa xối xả. Có lúc thì sấm sét đùng đùng, rồi gió to bão lớn nữa. Có lúc lại dịu dàng như một ngọn gió mát hay trời quang mây tạnh. Chẳng khác gì thời tiết ngoài kia cả.



Có những ngày tâm trí mình bình yên, có những ngày là những cơn giông bão thịnh nộ... Đó là những đám mây, những cơn mưa...
Có khi là ngọn gió mát lành, có khi là sóng dữ... Hình: Wix


Vì vậy cho nên chăm sóc chính tâm trí của mình cũng là cách mình tìm bình yên cho chính mình. Bớt quan tâm những chuyện không cần phải quan tâm, bớt nghe những điều mình cảm thấy không hợp lý, bớt nói nếu mình cảm thấy những lời nói của mình có thể sẽ mang lại ảnh hưởng như thế nào với người khác… bớt mỗi thứ một chút lại thì dần dần mình biết đâu là điều cần tập trung đâu là điều cần tránh xa. Mình nghĩ, những ngày tháng tuổi trẻ, mình cần phải học hỏi, tiếp xúc, rèn luyện rất nhiều thứ, cho nên mở mang để học hỏi là điều vô cùng cần thiết; nhưng nếu cũng không hiểu gì về chính mình thì bị “lạc trôi” là điều không khó tránh khỏi. Mình hay bị như vậy lắm. Cứ quá tập trung vào cái gì thì y như rằng sau một thời gian không biết mình đang đi đâu luôn. Cho nên đi đâu thì đi, lâu lâu mình vẫn dừng lại để nhắc mình về những gì mình đang làm. Bớt vậy rồi, có cần thêm gì không đây? Có chứ. Thêm cho mình những điều tốt đẹp bằng cách nhìn ngắm hoặc lắng nghe những điều lành mạnh trong cuộc sống hoặc cũng có thể để đầu óc được trống rỗng, được "ở không". Mỗi điều đều có giá trị riêng của nó.



Và để có được sự tự do với những đám mây này, mình cảm thấy đòi hỏi rất nhiều sự kiên cường. Dù bản thân đôi lúc nhận thức được những gì đang diễn ra trong đầu mình, nhưng những dấu ấn, những tác động nó để lại cho mình thực sự đôi lúc khiến mình cảm giác không phải là mình tưởng tượng. Có những điều đôi khi chỉ là ác mộng, nhưng mình vẫn sợ hãi như chính lúc nó diễn ra. Những lần như vậy mình nhận ra, vết sẹo của mình thực sự cần thời gian và sự chăm sóc thì mới lành trở lại được. Mong rằng những nỗ lực của mình sẽ được đền đáp vào một ngày nào đó. Ngày mà mình có thể bình yên nhìn những cơn ác mộng đó và không còn quá sợ hãi như lúc trước nữa. Và có thể tìm thấy được chút yên cho chính mình.


Có những ngày tâm trí mình bình yên, có những ngày là những cơn giông bão thịnh nộ... Đó là những đám mây, những cơn mưa...
Rồi mình học cách đón nhận, thấu hiểu và "bình yên" với những đám mây của mình. Hình: Wix


Những đám mây trên bầu trời của mình. Thực sự có những lúc làm mình cảm thấy choáng ngợp, không muốn để tâm hay đón nhận nó chút nào. Có lúc thật xấu xí, thô kệch. Có lúc cũng đằm thắm và dịu dàng. Học cách đón nhận sự muôn màu muôn vẻ này với mình có lúc có chút khó khăn. Vậy cho nên trong cuộc sống của mình, mình luôn chuẩn bị cho mình một cuốn sổ và một cây bút. Nếu đầu mình quá nhiều thứ, mình sẽ viết hết ra. Mình viết hết những suy nghĩ của mình. Mặc dù bây giờ mình có thể viết nhật ký ở điện thoại hay máy tính nhưng mà cảm giác viết ở cuốn sổ luôn khiến mình thấy dễ chịu nhất, mình cũng chẳng biết tại sao. Cuốn sổ nhật ký luôn là chốn an toàn để mình bộc bạch bản thân với chính mình. Hoặc có những lúc tâm trạng, mình sẽ vẽ. Mình vẽ về những cảm xúc của chính mình. Mình vẽ những đám mây, có khi là một cơn mưa, mình sẽ bầu trời đầy nắng ráo, hay có khi là một trận bão. Mình vẽ để mình có cơ hội được giãi bày nó, thấy nó, được thấu hiểu nó. Để hình học cách yêu thương và cũng là để biết mình cần làm gì.



Những đám mây trong bầu trời của mình, có lúc mình yêu nó, có lúc mình ghét nó, có lúc mình muốn nhìn thấy nó, có lúc mình không muốn chấp nhận nó… Dù thế nào đi chăng nữa mình biết nó vẫn là một phần của mình, một phần trong cuộc sống của mình. Mình sẽ học cách chấp nhận, cũng học cách tô vẽ nó để bức tranh cuộc sống mình thêm dịu dàng thêm yên vui.



Bun,



#selfgrowth#selflove


*** Mỗi người là khác biệt. Chia sẻ của mình là ý kiến cá nhân. Do not reup***

*Nguồn ảnh: Mình không sỡ hữu bất kỳ bức hình nào ở bài viết này. Tất cả nguồn đều từ Wix. ( I do not own any pictures here. Madly respect to the owners.)


only May

  • Instagram
© Bản quyền nội dung thuộc về onlymay.
     Do not re
up.

© 2023 by onlymay.
Powered and secured by Wix

bottom of page