Phim ảnh và EQ (trí tuệ cảm xúc)
- Only May
- 10 thg 7, 2023
- 12 phút đọc
Không biết các bạn luyện EQ như thế nào nhỉ? Bản thân mình thì cũng chỉ có vài cách thôi à, nhưng mà nó hiệu quả với mình. Mình chia sẻ ở đây một là lưu lại cho một đứa não cá vàng như mình, hai là chia sẻ cho những bạn có thể quan tâm. Mình biết mỗi người sẽ có riêng cho mình những cách thức cũng như sở thích riêng, nên hy vọng những gì mình chia sẻ ở đây mặc dù là điều “ đúng với mình” nhưng mình cũng hy vọng có thể mang lại điều gì đấy cho các bạn nhé.
Nào, Let’s go.
Đối với mình mà nói, xem phim không chỉ là để giải trí mà nó còn là nơi nuôi dưỡng tâm hồn, nuôi dưỡng cảm xúc, nơi để học hỏi, nhìn nhận về con người, về cuộc sống…là một môi trường tuyệt vời để phát triển bản thân. Cả về mặt cảm xúc và tư duy. Đó là nơi mình có thể luyện tập về nhận thức cảm xúc, hiểu và thấu hiểu chính bản thân mình cũng như người khác. Điều mà đôi khi rất khó để ngồi lại nhìn nhận ở cuộc sống thực của mình. Sẽ rất khó để có những lúc tĩnh lặng trở lại, ngẫm nghĩ và đặt mình vào vị trí của một ai đó. Hay có thể nhìn nhận lại chính cảm xúc của mình, cách phản ứng và cách suy nghĩ của mình trong một tình huống nào đó, hay vì sao mình lại làm vậy. Như một cách nhìn nhận và hiểu thêm về nội tâm, phim ảnh là một môi trường “hoàn hảo” với mình cho tất cả những điều này. Nơi những câu chuyện được kể một cách chân thực, cuốn hút. Nơi những thước phim cũng rất đã mắt, nơi những diễn viên đặt hết tâm hồn của mình vào vai diễn… là một nơi thưởng thức tuyệt vời…
Còn đối với những ai giống mình, không cảm thấy quá an toàn để bày tỏ cảm xúc thật của mình ở thực tế thì xem phim quả thật là một chốn giải khuây nhỉ? ^^ Nơi mà chúng ta có thể khóc, có thể cười hoặc là khúc khích hoặc là cười ồ, nơi chúng ta không lo lắng khi thể hiện sự tức giận và bất bình của mình, đôi lúc có chút kích động và ch.ửi thề nữa kkk… Nơi mà mọi cảm xúc đều “đúng”. Mình nghĩ trong quá trình bạn học hỏi về EQ bạn sẽ nhận ra một điều rằng: bộc lộ cảm xúc rất quan trọng. Nếu không được nhìn thấy nó, được cảm nhận nó được hiểu nó thì chúng ta sẽ mù mịt trong việc làm bạn với “hỉ nộ ái ố” của mình luôn. Cảm xúc là nơi để bày tỏ, để thấu hiểu, để cảm nhận và kết nối… một điều rất đẹp đẽ của cuộc sống, của con người mà nhờ nó mình thấy cuộc sống thật lung linh? Và ấm áp.

Mình là fan phim Hàn chính hiệu. Hồi xưa nhớ lúc chuẩn bị thi tốt nghiệp cấp ba, vậy mà mình ngồi cày Full house (Ngôi nhà hạnh phúc) tới 1,2h sáng là biết cỡ nào rồi đó. Nghĩ lại thấy mà khiếp. Nhởn nhơ một cách bất chấp. 😂. Nhưng mà hồi đó thì là một niềm hạnh phúc. Coi một cách lén lút nhưng vô cùng hạnh phúc. 😅
Giờ thì mình xem phim Hàn với thêm một tâm thế khác. Tâm thế nhìn nhận và học hỏi. Cũng rất may là thời bây giờ phim Hàn không còn làm lọ lem hoàng tử nhiều nữa mà làm đến những vấn đề mà có thể “ai cũng cảm thấy liên quan”, thực tế không thể nào thực tế hơn. Điều đó thật tốt, vì mình có cơ hội nhìn lại chính cuộc sống của mình hoặc của người khác một cách khách quan hơn thay vì chỉ phiến diện từ phía mình.
Nơi tìm thấy sự đồng cảm, thấu hiểu, xoa dịu cho chính câu chuyện của mình.
Những bộ phim về gia đình, bạn bè, đi làm, yêu đương, ước mơ, nỗi khổ tâm… được làm chân thực hơn bao giờ hết.
"Mình có thể khó tìm sự đồng cảm từ một ai đó trong cuộc sống này, nhưng mình nghĩ nó không hề khó khi tìm kiếm điều đó ở phim ảnh."
Những nỗi niềm mình không thể chia sẻ cùng ai, những suy nghĩ không phải ai cũng hiểu… đôi khi phim ảnh lại có thể mang đến cho chúng ta tất cả những điều đó. Một nơi không thể nào ấm áp hơn, được thấu hiểu hơn và được xoa dịu hơn. Bởi vậy, mình cảm thấy cảm phục và biết ơn những người làm phim chân chính như vậy. Họ mang những câu chuyện rất đời, rất người để kể, để diễn đạt cho tất cả chúng ta thấy rằng chúng ta không hề cô đơn như chúng ta nghĩ.
Nơi những trái tim mệt mỏi cảm thấy được chữa lành.
Cái này chắc quen thuộc với mọi người rồi nhỉ? Có những bộ phim sau khi xem có thể làm dịu lại một chút những nỗi đau mà mình luôn cố giấu hoặc kìm nén bấy lâu nay. Cũng có những bộ phim giúp tâm trí mình tĩnh lặng lại sau những bộn bề. Có những khúc mắc mà mình mãi chẳng gỡ được, nhưng sau khi xem xong một bộ phim thì lại tháo gỡ được nhiều điều. Cũng nhờ những bộ phim mà mình hiểu thêm đằng sau hành vi của những “kẻ b.ắt nạt”. Như mình nè, hồi xưa xem thấy ghét vai phản diện khủng khiếp, chỉ muốn bay vào x.ử đẹp hết bọn họ mà thôi. Nhưng sau này lớn lên, xem phim mới thấy chẳng có ai trong số bọn họ có cuộc sống hạnh phúc, chẳng ai trong số bọn họ có được tình yêu thương đúng nghĩa… đều là những kẻ đáng thương, và thể hiện sự đáng thương đó một cách đáng ghét và cả đáng sợ nữa. Tự nhiên thấy vậy rồi cũng chẳng buồn oán trách quá nhiều, kẻ đầy nỗi đau thì chỉ có thể gieo rắt nỗi đau mà thôi. hzhz. Tất nhiên chúng ta không dung t.úng cho những hành vi không đúng mực như vậy, đôi khi chúng ta phải thể hiện ra giới hạn phù hợp và biết tự bảo vệ mình trước những điều đó nữa. Nhưng đôi khi, sự cảm thông và thấu hiểu có thể phần nào đó giúp một chuyện nào đó được hóa giải, giúp một ngọn lửa đang cháy phừng phực dần tắt đi, giúp cho những vết thương được hàn gắn… giúp chúng ta có thể tìm thấy được một chút bình yên giữa những vết thương đang chờ được lành lại. Mình nghĩ vậy. Tha thứ chưa bao giờ là dễ. Chúng ta đều biết chúng ta nên làm điều đó, vậy nên đôi lúc chúng ta “cố” để tha thứ vì biết điều đó tốt. Nhưng mình không nghĩ vậy. Không có cái gì “cố gượng” mà lại cảm thấy vui vẻ hạnh phúc cả. Chi bằng, cứ chấp nhận rằng mình đang cảm thấy khó khăn cho việc đó quá, nói hơi quá sức với mình rồi cho bản thân thời gian, không gian để trái tim mình rộng lớn một cách lành mạnh. Thì lúc đó, mình tin rằng mình tự khắc làm được, tự khắc buông bỏ được.

Có những bộ phim mà nhờ nó mình được nhìn nhận lại chính câu chuyện và vấn đề của mình một cách sâu sắc hơn.
Bản thân mình cũng chưa thể nhìn mọi vấn đề trong cuộc sống một cách sâu và rộng hết được. Mình nghĩ là mình nắm rõ về bản thân cũng kha khá rồi, cho đến khi có cơ hội được nhìn nhận lại thì mình nhận ra mình vẫn còn thiếu nhiều khía cạnh khác. Và nhờ đó, mình mở rộng cách nhìn, cách cảm nhận của mình hơn. Biết đón nhận những cái mới dù biết là nên đón nhận những vẫn rất cứng nhắc hihi; dần tháo gỡ những định kiến mà mình chẳng nghĩ là mình có định kiến với nó, bớt quy chụp lại khi chưa hiểu toàn bộ vấn đề, bớt phán xét thông qua một hành động nhỏ mà thay vào đó học cách lùi lại để nhìn nhận sự việc ở một bức tranh tổng thể hơn. Có thể nói mình được trưởng thành hơn chăng? Có thể nói là vậy. Mình trưởng thành hơn, biết nhìn nhận hơn, mở rộng tư tưởng và cả trái tim hơn.
Có những nhân vật mình như thấy là chính mình trong đó vậy. Mình khóc vì không thể cảm thấy liên quan hơn, mình cười vì “ồ, hóa ra cũng có người giống mình”, mình tức giận vì thấy họ quá giống mình - đôi khi yếu đuối và ngu ngốc… rất nhiều điều mà mình có thể soi chiếu qua chính những bộ phim như vậy.
Bây giờ mỗi lần xem phim thì mình hay tự hỏi: “tại sao họ lại làm như vậy?” Tại sao và tại sao. Mình đã không thể hiểu nổi cho đến khi quan sát diễn biến nhân vật, quan sát hoàn cảnh những tác động đến cuộc sống của họ. Mình dần hiểu được góc nhìn từ hai phía khi có một cuộc mâu thuẫn, mình dần hiểu sự lựa chọn của một người dù nhìn ai cũng thấy không hợp lý kể cả bản thân họ nhưng họ vẫn chọn làm nó, mình hiểu được những “ nỗi khổ tâm” của nhiều vị trí khác nhau, những nỗi sợ được thể hiện một cách đa dạng… rất nhiều và rất nhiều. Hóa ra con người đều là con người nhỉ? 😄 Kể cả chính bản thân mình cũng không hề khác với người khác là mấy. Dù nhiều khi mình hiểu mọi thứ đang diễn ra, nhưng mình vẫn có những lựa chọn bị chi phối bởi cảm xúc chứ không phải lý trí. Mình cũng là con người mà. 🙂
Mình là kiểu người sống cảm xúc. Cho nên phim ảnh là thiên đường của mình. 😄 Nơi muôn vàn câu chuyện, muôn vàn tình tiết được thể hiện sống động, rõ nét và rất nghệ thuật. Mình có thể có thời gian rất nhức não với tính toán nhưng lại có thời gian rất hạnh phúc khi xem phim.kkk Cũng đều là học cả thôi, nhưng một môi trường là cá gặp nước một môi trường là cá mắc cạn kkkk. Biết đâu là nước và đâu mà bờ cho mình quan trọng lắm nhen mấy bạn. Đứng sai chỗ mà không biết là sai chỗ rồi lại trách bản thân là không được đâu đấy. Hiểu mình hiểu ta, trăm trận thì cũng không dám mạnh miệng nói là trăm thắng, nhưng mà thắng cũng nhiều lắm á, chắc cũng cỡ 7,8 chục kkk. Rồi lỡ có lọt bùn lầy thì cũng biết là chuyện gì đang xảy ra rồi đứng lên đi chỗ khác chứ hỉ. 😉. Nói chung, nghệ thuật là địa bàn của tớ.kkkkkk
À nói về phim mới để ý nha, hồi bé mình luôn ước mơ mình là nhân vật chính trong một bộ phim nào đó, được nhận nhiều sự chú ý nhất, được gặp nhiều thứ đẹp đẽ hơn bla bla. Chắc cũng nhiều bợn giống mình chứ hả? 😂 Nhưng giờ lớn lên, mình chỉ muốn làm một nhân vật phụ nào đấy trong phim thôi. Để có cuộc sống êm đềm hơn, giản dị tận hưởng cuộc sống của mình mà thôi. Nói mình biết mình không cô đơn khi có suy nghĩ này đi. ^^
Với lại, thực ra mà nói chẳng có ai hoàn toàn là nhân vật chính cũng không có ai hoàn toàn là nhân vật phụ cả. Ai cũng đều là nhân vật chính của cuộc đời mình và là nhân vật phụ trong cuộc sống của người khác. Tất cả chúng ta đều có bộ phim của chính mình mà thôi. Có thể trong mắt người này chúng ta quan trọng nhưng trong mắt người kia chúng ta lại chẳng là ai cả, và ngược lại có thể người này trong mắt chúng ta rất quan trọng nhưng những người khác thì không. Chúng ta đều có những mối ưu tiên của riêng mình, ha.
Vậy đấy, hội những người thích xem phim nhìn cứ nghĩ là giải trí thôi; nhưng không nha, coi chừng toàn cao thủ không đấy. Có khi họ đang căng não hết sức để tập trung tu luyện cho điều gì đó cũng nên. 🙂. Đùa thôi. Nói chung quan điểm của mình luôn là vậy, học mà càng thoải mái, vui vẻ, phù hợp với cách thu nạp của mình là tốt nhất. Tại vì có tốt như thế nào mà mình chẳng tiêu hóa nỗi thì cũng vậy thôi. Ép được 1,2 lần chứ đâu ép được 1,2 năm. Quan trọng nhất là đích đến, miễn đáp được cái đích là được rồi. Với thời đại bây giờ mọi thứ cũng văn minh hơn nhiều rồi, mọi thứ cứng nhắc dần được nới rộng hơn. Ai cũng biết chúng ta có tận ít nhất 9 cách học một điều gì đó mà đúng không? Mỗi người sẽ có những cách vận hành riêng, style riêng của mình, luôn là vậy. Mỗi “cây hoa” đều có những nguyên lý riêng để phát triển.

Ở đây mình có một số bộ phim có xem qua, không phải phim hot trend hay visual siêu đỉnh gì đâu nha nên các bạn đừng quá mong chờ. Hihi. Nó chỉ là những bộ phim bình thường gần gũi như chính cuộc sống mình vậy. Và cũng chính vì vậy mình dễ cảm nhận, dễ thu nạp dễ hiểu cũng dễ cảm thấy kết nối.
· Khi hoa trà nở (When the camellia blooms) chưa xem nhưng sẽ xem.
Một single mom đối diện với ánh mắt chỉ trích của xã hội (có thể bạn chưa biết nhưng cái định kiến này ở Hàn ghê gớm lắm, hzhz thấy thương cho những bạn/ chị ở ngoài đời thực; nhưng đồng thời họ cũng có làn sóng ủng hộ rất nhiệt tình, nói chung là hai thái cực) và chị ấy gặp gỡ tình yêu của đời mình – một người đàn ông đúng nghĩa là “thương”, quá trình mở lòng, thử thách từ nội tâm cho đến bên ngoài để đến với nhau thực sự mình nghĩ sẽ khiến cho chúng ta cảm thấy thán phục – chúng ta đều biết họ là những người dũng cảm như thế nào ở ngoài đời thực mà 😭
· Một số phim về gia đình:
My father is strange.
Shall we live together?
· Thế giới hôn nhân - bản Hàn (không dành cho ai tâm lý yếu nha).
Một câu chuyện mà chắc cũng không khó để thấy ở xã hội thực: Ngoại tình. Một người đàn ông yếu đuối, đáng thương cũng có thể nói là một n.ạn nhân của định kiến - tìm mọi cách để đi lên. Nhưng bằng cách làm tổn thương rất nhiều người. Một sự đáng thương ích kỷ và cũng có phần xấu xa không hơn không kém. Phim khắc họa tính cách nhân vật theo kiểu chậm rãi và sâu, màu phim thì bao phủ một vẻ lạnh lẽo cho nên đó là lý do vì sao mình nói ai tâm lý yếu đừng xem. Vì nó rất “đau” mình sẽ cảm thấy đau cho tất cả những người trong câu chuyện đó.
· Điên thì có sao (It’s okay not to be okay).
Thực ra mình thấy tựa đề tiếng anh đúng nghĩa hơn, hay hơn; nhưng nói thật, nếu nói mình dịch sang một cụm từ nào đó trong tiếng việt thì mình cũng bó tay. Hihi. Phim này thì quá nổi tiếng rồi chắc cũng không ai không biết. Mình chỉ cảm thấy hai nhân vật chính đều là những người có một trái tim đầy tổn thương, đều có những thứ khuất sâu bên trong tâm hồn họ và họ thể hiện ra bên ngoài bằng nhiều cách khác nhau. Và rồi để hiểu nhau, yêu thương, thương nhau và cùng đi với nhau thật là thử thách, có đầy đủ nước mắt, nụ cười, sợ hãi, tức giận… Mình nghĩ những điều như vậy chúng ta ai cũng gặp cả. Những trái tim với những vết sẹo có thể lành hoặc chưa lành, luôn cảm thấy yêu thương là một điều gì đó rất khao khát nhưng cũng cần rất nhiều sự dũng cảm. (Phim này mình chưa xem chi tiết, chỉ xem phân đoạn ngắn từ nhà đài thôi, nhưng chắc chắn có dịp sẽ xem hihi)
…
À còn mục xem ở đâu, mấy phim này mình xem trên tivi ở nhà. Nhưng mà chính thì mình nghĩ mọi người ai cũng xem trên internet. Mình cũng vậy. Cái này không tính nói thì chắc ai cũng biết sẽ search google mà. Nhưng mà mình phải thú nhận và có hơi xấu hổ để thú nhận là trước đây mình toàn xem phim ch.ui. Một là lúc đó mình không biết, không nhận thức được nhiều cũng không thực sự quan tâm nhiều lắm. Kiểu, cứ có phim để xem là được rồi. Nhưng khi mình nhận thức được thì mình không xem nữa. Chắc cũng vài năm trở lại đây rồi. Mình cảm thấy như vậy là thiếu tôn trọng những người làm phim… nói chung không cần nói ai cũng biết mà. Mặc dù rất thích, nhưng mình phải “ráng nhịn” để khi nào giàu có hơn chút mua được gói trên netflix hay ở đâu đó thì xem luôn. Đó là lời hứa với chính mình. Kiểu lòng tự trọng với chính mình thôi chứ cũng không có gì. Lúc đó xem sẽ thấy hạnh phúc hơn nhiều. hihi.
Tới đây là viết quá dài rồi, đang còn tính nói thêm tới nhà Disney (tuổi thơ và cả cuộc sống của mình gắn với Disney hihi) với phim của họ. Nhưng thôi để một dịp khác để nói về nó. Còn điều này hôm nay tới đây thôi. Cũng không biết có ai đọc tới đây không nữa. kakakaka.
…
Mình cũng không biết là có ai xem phim mà kiểu như mình không 😅. Kiểu phân tích rồi suy ngẫm rồi tưởng tượng rồi tùm lum tà la như này. ^^ Nhưng mà với mình, một đứa mê cày phim từ thời trung học, mê những người làm phim, người kể chuyện, mê những câu chuyện được để một cách “rất đẹp” và công phu, tâm huyết như vậy; mình cảm thấy biết ơn và hạnh phúc khi có thể được tận hưởng, học hỏi những “tác phẩm nghệ thuật” của một ai đó như vậy. Kudos cho những nhà làm phim yêu quý. ❤️

Bun,
*** Mỗi chúng ta là khác biệt. Chia sẻ của mình là ý kiến cá nhân.
** Do not reup
*Nguồn ảnh: Mình không sỡ hữu bất kỳ bức hình nào ở bài viết này. Tất cả nguồn đều từ Wix. (I do not own any pictures here. Madly respect to the owners.)
#selflove #selfgrowth #EQ #emotionalintelligence #film #happiness #bloggervềselflove #blogger #viếtlách