Làm vườn đã dạy cho mình cách yêu thương.
- Only May
- 24 thg 6, 2023
- 9 phút đọc
Những ngày mình sống ở quê cũng là thời điểm mình muốn gần gũi hơn với thiên nhiên, được cảm nhận tự nhiên một cách chân thật nhất. Và một trong những việc đó cũng là điều mình thích thú đó chính là mình đã bắt đầu đào đào cuốc cuốc để trồng rau, trồng cây. Năm đầu tiên thì mình thất bại, năm thứ hai thì cũng thất bại vì thời tiết và năm thứ ba thì mình thành công. Thật sự làm vườn đã dạy cho mình rất nhiều bài học mà đến chính mình không nhận ra. Sự kiên nhẫn, sự sáng suốt, sự quan sát, kế hoạch, chấp nhận…
Lúc mới bắt đầu mình đã rất háo hức như bao người mới bắt đầu khác. Mua hạt, chuẩn bị đất, ươm hạt, trồng, tưới nước, bón phân… nhưng tất cả đều dẫn đến chung một kết quả: thất bại. Mình vốn là người thích trồng cây nhưng từ bé mình đã luôn thất bại với nó ( đến cây hoa mười giờ mình trồng mà nó không sống nổi là bạn biết sao rồi đấy) nên mình luôn mặc định nếu mình có làm thì cũng hên xui mà thôi. Cho nên khi mọi việc không thành, mình thất vọng nhưng không bất ngờ gì. Mình kiểu: “mình vốn đã vậy mà”. Nhưng lần này mình thực sự muốn làm được, muốn thực sự nhìn thấy một vườn rau xanh mát vào mùa xuân, muốn nhìn thấy những quả cà chua đỏ ửng do chính tay mình trồng. Mình thực sự rất rất muốn làm được điều đấy và giữ vững quyết tâm của mình.

Rồi năm đầu tiên trôi qua với những sự thất vọng và tiếc nuối. Nhưng rồi mình cũng bình tĩnh lại và xem xét mọi thứ mình làm. Mình bắt đầu tìm hiểu thực sự về làm vườn: về trồng cây, hiểu về cây cối, thời tiết… Mình nhận ra đó giờ mình không hiểu gì nhiều về việc làm vườn cả, hèn gì cứ mắc hết sai lầm này đến sai lầm khác mà chẳng nhận ra. Mình bắt đầu nhận ra những cái sai của mình và rút kinh nghiệm cho năm tới. Mình đã bắt đầu chuẩn bị kỹ lưỡng hơn từ tư duy, quá trình, cách trồng, cách chăm sóc. Cũng từ đó, mọi thứ bắt đầu có tiến triển. Đám rau của mình, hàng cà chua của mình cứ thế mà tốt lên rồi cũng đơm hoa, kết trái. Nhìn chúng lớn và thay đổi theo thời gian, mình cảm nhận được sự hạnh phúc với những công sức mình đã bỏ ra, hạnh phúc không chỉ bởi kết quả mà hạnh phúc khi cùng có quãng thời gian đáng quý với chúng như vậy.
Mình nhận ra chẳng có gì tốt đẹp tự nhiên mà đến cả, nếu có thì chỉ có thể một hai lần may mắn mà thôi và để sự tốt đẹp đó là một điều gì đó bền vững nó phải thực sự từ chính tay mình làm nên. Và cũng chẳng có điều tốt đẹp nào đến nếu mình chăm sóc sai cách, thật tồi tệ nếu mình không nhận ra điều đó. Mình nhận ra mỗi loại cây cần cách trồng, cách chăm bón khác nhau. Mình tìm hiểu cách chăm sóc cà chua hay cách chăm sóc rau cải… mỗi loại sẽ cần cho nó những điều kiện khác nhau. Kể cả là cùng là cà chua với nhau, nhưng cũng có cây cần cái này nhiều hơn cây cần cái kia ít đi. Mình nhận ra khi muốn chăm sóc đúng cách mình cần học cách tôn trọng chúng. Tôn trọng và hiểu rằng chúng riêng biệt và khác nhau. Điều mà mình chưa từng hiểu trước đây. Cứ tưởng là tưới nước bón phân là xong chứ ^^. Có ai từng nghĩ giống mình không? 🙂
Thực ra mình thấy, cuộc sống của mình cũng có những “cái cây” như vậy. Đối với mình cuộc sống của mình là một khu vườn. Ở đó có nhiều loại cây khác nhau, cần sự chăm sóc khác nhau, cần thời gian sinh trưởng và phát triển khác nhau. Cần học cách phân bổ thời gian và phối hợp hợp lý. Mình nhận ra mình cần tôn trọng những cái cây đó trong khu vườn của mình, học cách hiểu một định luật rất đơn giản nhưng cũng rất thách thức: “thuận theo lẽ tự nhiên”.
Đã có lúc mình chuẩn bị mọi thứ rất tốt, nhưng gặp ngay một năm mưa như chưa bao giờ được mưa. Mưa từ mùa đông năm này sang mùa thu năm sau, và tất nhiên không cây nào chịu nổi thời tiết như thế cả. Mình chấp nhận nhìn công sức của mình đổ sông đổ bể, chấp nhận một chuyện: “có những thứ mình không thay đổi được, không quyết định được” và mình sẽ thử lại vào một dịp khác phù hợp hơn. Mình nhận ra trong cuộc sống của mình có rất nhiều cái cây gặp “mưa bão” như vậy. Mình đã luôn có chút hối tiếc, có lúc tự trách chính mình, buồn bã, thất vọng… Nhưng đến một ngày mình nhận ra: mọi thứ khó mà khác đi được. Nó diễn ra như vậy chỉ đơn giản là nó diễn ra như vậy. Nó không có nghĩa bạn không cố gắng, không nỗ lực nó chỉ đơn giản là có một điều gì đó chưa đúng để mọi thứ được diễn ra. Nhìn nhận được những điều mình không kiểm soát được, mình sẽ rút kinh nghiệm cho lần sau, biết cần tập trung vào điều gì và không nản bước. Cho nên sau này khi nào có điều gì đó khiến mình nản bước, mình đều ngồi xuống và nhớ về những ngày làm vườn của mình để tự nhắc nhớ mình rằng đâu là điều mình cần quan tâm.

Nhưng sao lại là “làm vườn dạy mình cách yêu thương”? Nghe chẳng liên quan gì nhỉ?^^ Liên quan chứ, liên quan rất mật thiết là đằng khác. Vì khi chăm bón một cái cây thực tế là mình đã cảm mến đó. Mình chăm sóc và nói chuyện với nó như một người bạn nhỏ của mình vậy. Mình không thể cứ “trút” những gì mình muốn và mong nó lớn như thổi như trong mong đợi và kỳ vọng của mình được. Mình cần phải học cách tôn trọng nó. Mình cần phải “nghĩ cho nó”. Đâu là điều nó thực sự cần, đâu là điều đúng với nó, đâu là thời gian để nó đơm hoa kết trái. Bạn có cảm thấy quen quen không? ^^ Cũng là cách mình yêu thương một ai đó mà nhỉ?
Và một điều vô cùng quan trọng nữa bạn biết là gì không? “Cái cây sẽ tự lớn với chính nó”. Tất cả những gì nó cần là tình yêu thương và sự hỗ trợ từ bạn. Chứ không phải là “bạn lớn thay cho nó”. Mình cần phải hiểu và tôn trọng điều đó. Để mình không làm những điều không nên cũng không đặt những kỳ vọng vô cùng vô lý để rồi thất vọng và trút sự giận dữ ấy lên chính cái cây của mình. Và sau tất cả cái cây đó khỏe mạnh và trĩu quả thì cũng chính là hạnh phúc của mình. Bạn có thể nói tại vì nó có lợi ích với bạn nên bạn mới làm thế! Không sai, nhưng có những cây mình chỉ trồng vậy thôi và nhìn ngắm nó cũng đủ khiến mình cảm thấy tốt đẹp rồi. Mình đã không biết rằng làm vườn có thể mang đến hạnh phúc nhiều đến thế.
Một điều đơn giản như cái cây sẽ tự lớn, bạn là người hỗ trợ và chăm sóc. Một điều vô cùng đơn giản như vậy nhưng ít ai để ý đến. Chí ít là với mình của trước kia – đã từng “yêu thương mù quáng”. Mình thấy nó đúng với mối quan hệ giữa người với người hay đối với việc làm một việc gì đấy. Tất cả đều cùng chung một nguyên lý mà ra. Và từ ngày mình nhận ra điều đó, mình bắt đầu điều chỉnh lại tư duy, cách nhìn nhận, cách yêu thương của mình trong cuộc sống. Mình nhìn mọi việc, mọi người một cách riêng biệt. Không ai giống ai cũng không việc nào giống việc nào cả. Đầu tiên là với chính bản thân mình trước. Với những điều mình tưởng đúng với mình nhưng thực chất là không phải. Tất cả đều có những đặc thù riêng, tính chất riêng. Thành ra cái “cho” của mình cũng được cân nhắc hơn. Cái này mọi người hay gọi là “love language” – ngôn ngữ yêu thương của mỗi người. Mình hiểu và biết cho đi những điều người khác thấy vui và mình cũng thấy vui.
Bài học về tình yêu thương này thực sự đã mở ra một cánh cửa mới cho chính mình, một chương hoàn toàn mới so với cách trước đây mình đã từng sống. Nơi mà mình có rất nhiều tổn thương và cũng có thể đã làm tổn thương nhiều người. Ai mà chẳng muốn cho đi điều tốt đẹp nhất đến người mình yêu thương, đúng không nhỉ? Chắc các bạn có thể nghĩ. Trời ơi, bà này bả “deep” dễ sợ. Chuyện vậy mà bả cũng tìm ra được triết lý hay thật chứ! kkk Đúng rồi đó. Haha. Bạn nói đúng rồi. Chào mừng bạn đến với thế giới của Only May kaka. Mình luôn nhìn mọi thứ sâu như vậy đấy và mình rất thích suy ngẫm và có thể khám phá ra những điều tuyệt vời như thế này trong cuộc sống. Vì đối với mình cuộc sống thực sự là một cuốn sách thú vị và huyền bí – một nơi tuyệt vời cho những đứa tò mò thích học hỏi… như mình.hihi. Và mình đúng thực sự là cá gặp nước. ^^

Bây giờ dù mình không còn có thể có không gian và thời gian để chăm một cái vườn nữa nhưng mình hy vọng rằng một ngày nào đó khi mình đủ khả năng mình sẽ tiếp tục công cuộc đào đào xới xới của mình. Tiếp tục công cuộc sáng sáng ra xem mấy cái cây của mình sao rồi, tối đến thì rọi pin tìm sâu, rồi buồn phiền khi một cái cây nào đó chế.t, hạnh phúc cả một quãng thời gian dài vì một mùa bội thu, rồi lâu lâu cứ nói chuyện ngớ ngẩn với đám cây rồi khen “làm tốt lắm làm tốt lắm mấy đứa”^^ – mình nghĩ ai làm vườn sẽ có chung tâm trạng với mình nhỉ?… haha những điều như thế này là hạnh phúc không thể nào to lớn hơn trong cuộc sống của mình mà mình nghĩ sẽ khó tìm ở những nơi khác. Mình còn tưởng tượng một ngày nó đó mình có thể trồng rau và đem ra chợ bán nữa. Mình có nhiều ước mơ thật đấy ^^. Mình ước gì mình có thể vẽ để phác họa lại tất cả những điều đó để nghiền ngẫm lại một kỉ niệm vô cùng đẹp của mình. Bây giờ nhìn lại mấy bức ảnh hồi đó mình vẫn còn cảm thấy rất hạnh phúc.
Làm vườn với mình không những là để kết nối với thiên nhiên, trồng nên những cây rau mình thích, có rau sạch tại nhà để ăn mà còn là một cách chữa lành, một cách để trưởng thành nữa. Đôi lúc mệt mỏi hay tâm trạng thì chúng ta có xu hướng tìm đến thiên nhiên nhỉ? Mình nghĩ tại vì bên trong bản thân chúng ta biết điều nó cần dù chúng ta có nhận thức được nó hay không. Thiên nhiên thực sự có thể chữa lành tâm hồn của mình, giúp mình bình tĩnh, thư giãn, sáng suốt hơn để chí ít là mình được nghỉ ngơi được quay về những phần rất con người của mình rồi cũng có thể từ đó có những cách giải quyết cho vấn đề hóc búa của mình. Điều mà có thể trước đó là một cái gì đó rất bế tắc.
Mình có thể cảm nhận được sự thay đổi của bản thân qua mỗi năm làm vườn như vậy, nội tâm cũng phát triển và thay đổi, rồi những cách làm, cách sống sau đó cũng thay đổi. Cũng thật vui khi thấy mình phát triển như vậy, cũng giống như nhìn chính cái cây của mình phát triển vậy. Cảm thấy biết ơn, tự hào, được ban phước lành… tất cả đều là một hành trình đẹp.
Bun,
*** Mỗi người chúng ta đều khác biệt. Chia sẻ của mình là ý kiến cá nhân bạn nhé.
* *Do not reup.
* Nguồn ảnh: Mình không sỡ hữu bất kỳ bức hình nào ở bài viết này. Tất cả nguồn đều từ Wix. ( I do not own any pictures here. Madly respect to the owners.)