Lập kế hoạch hay không lập kế hoạch? (P1/2)
- Only May
- 24 thg 4, 2023
- 6 phút đọc
Đã cập nhật: 22 thg 6, 2023
Đây là một câu hỏi và cũng có thể là một tranh đấu mà chúng ta phải đối mặt khi nỗ lực làm một việc gì đó. Không lập kế hoạch thì sẽ chẳng biết đường nào mà lần, không nắm bắt được quá trình làm việc và có thể mọi thứ sẽ rối lên một cách lộn xộn. Còn lập kế hoạch thì đến khi gặp chuyện xảy ra không như ý muốn thì tức tối, bực dọc, thất vọng và chán nản hay khiến bản thân chạy theo nó như một cái máy và có lúc cảm thấy vô cùng vô vị.
Vậy đâu là điểm giao nhau phù hợp giữa hai điều này. Làm sao để tìm được câu trả lời cho việc lên kế hoạch một cách linh hoạt và cũng cảm thấy thú vị với nó.
Lưu ý: bài viết không phải là hướng dẫn lập kế hoạch nhé; mà là chia sẻ góc nhìn và cảm nhận của mình về việc lên kế hoạch. Các bạn có thể xem xét mong muốn của bản thân trước khi đọc tiếp nhé. <3
Tất nhiên mỗi người sẽ có cho mình những công thức riêng phù hợp với cuộc sống của riêng mình. Và đối với mình khi bản thân đã từng sống chẳng có kế hoạch gì rạch ròi cho đích đến của mình. Cũng đã từng sống khắt khe đến mức mọi chuyện đều được có kế hoạch và phải chính xác theo kế hoạch. Trải qua hai cảm giác đó cùng với chiêm nghiệm của mình thì đối với mình bây giờ câu trả lời phù hợp nhất là: CẢ HAI và tùy vào từng trường hợp.

Kế hoạch trước hết là để hỗ trợ cuộc sống chúng ta tốt hơn. Nếu chỉ vì kế hoạch mà khiến cuộc sống chúng ta gò bó, khắt khe đến mức không thở nổi và kiệt sức vì nó thì có lẽ kế hoạch này hơi thiếu thực tế và hơi bất ổn nhỉ? Và cũng thật tồi tệ khi chúng ta vội vàng lên kế hoạch cho mọi chuyện nhưng lại chưa hiểu được bức tranh toàn cảnh của vấn đề đó để rồi khi đưa ra những gạch đầu hàng đầy phi thực tế lại khiến chúng ta hụt hẫng về sau. Vậy, nếu chưa hiểu được vấn đề mà lên kế hoạch có được không? Được chứ! Mình chia sẻ thêm bên dưới nhé.
Quay lại việc kế hoạch phục vụ cuộc sống chúng ta như thế nào.
Có những việc chẳng cần kế hoạch gì hoặc không cần 1 là, 2 là quá nhiều. Đối với mình, có những lúc mình sẽ chẳng có kế hoạch gì cả, ví dụ “lazy day” (tạm dịch: ngày lười biếng) là ngày nghỉ xả hơi, chắc các bạn cũng nghe qua rồi ha. Ngày này mình hạn chế tối đa não mình phải làm việc hay suy nghĩ. Mọi thứ có thể chỉ cần qua loa, tạm bợ thôi là được, quan trọng là mình cảm thấy thoải mái và được nghỉ ngơi là hoàn toàn thỏa mãn. Hoặc là những ngày “wandering” mình rất hay đi dạo hoặc đi du lịch như thế này. Mình chỉ đặt vé xe vé phòng ở khu mình thích ở là xong, tới đó mình sẽ tùy cơ ứng biến. Những ngày như thế mình không mong đợi gì cả, và cũng thoải mái và vô cùng ngẫu hứng. Đối với mình đó cũng là một ngày hoàn hảo.
Cũng có những việc cần lên kế hoạch rất kĩ, cần dành nhiều thời gian, công sức, tìm hiểu, học hỏi, sai lầm. Đó có thể là một ấp mủ mình rất tâm huyết hoặc những việc có áp lực nhất định và nó thường liên quan đến những việc quan trọng như công việc, mối quan hệ, gia đình…
Nhưng tại sao lại là cả hai. Kế hoạch là kế hoạch mà không có kế hoạch thì thôi chứ. Mình từng sống vậy đấy. Khi cuộc sống không có quá nhiều kế hoạch thật sự cũng có phần tốt, vì: chẳng phải nghĩ gì cả. Chẳng phải quan tâm hay quá chú ý đến bất kì điều gì một cách quá nghiêm túc. Não cũng không phải chạy quá nhiều. Thảnh thơi, thoải mái là một phần rất tốt của việc không cần phải có kế hoạch. Và tất nhiên, không có bắt đầu thì kết thúc ra sao mà chẳng được. Mọi chuyện tốt hay không tốt đều có thể xảy ra. Và cũng bởi vì không đặt nặng kỳ vọng cho nên cũng không hề có thất vọng. Mình cũng từng có thời gian như vậy và vào khoảng thời gian ấy, mình nhìn lại thì cảm thấy rất ổn. Vì thời điểm đó mình hầu như không có nhiều áp lực, cuộc sống còn khá vô tư chưa phải suy nghĩ quá nhiều. Mình vẫn có nhiều điều muốn làm, cảm thấy rất lạc quan và thoải mái tinh thần, nỗi sợ rất ít hầu như sống theo trực giác. Mình làm những gì trực giác mách bảo và sẽ không làm những điều bản thân mình không cảm thấy đúng hoặc không thấy thích. Mình đã tự do bay nhảy một cách rất “ho.ang dã”. Đến nơi mình muốn đến, làm những gì mình muốn làm, cứ tự do theo trái tim mách bảo. Và tất nhiên tại thời điểm đó mình cảm thấy rất hạnh phúc, mình được trải nghiệm nhiều thứ mới mà cuộc sống trước đây mình chưa từng có cơ hội tiếp xúc, những mong muốn, tò mò của mình có cơ hội được giải đáp và rất nhiều tiềm năng được tự do nảy nở.

Và cho đến một ngày, mình đối diện với những gáo nước lạnh tới tấp của tuổi trưởng thành về những câu chuyện rất thực tế của người lớn. Sự hoang dại của mình dần dần được thay thế bởi những kế hoạch, những con số rõ ràng, những mốc thời gian cố định cho cuộc sống; một điều rất dễ hiểu của một nhân viên văn phòng. Dần dần lối sống trong công việc ảnh hưởng đến lối sống cá nhân của mình mà chính bản thân mình cũng không nhận ra. Và mình bắt đầu kế hoạch với mọi thứ, dù thời điểm đó bản thân mình chưa nhận thức rõ về tương lai của mình, nhận thức rõ về những điều mình thực sự mong muốn. Mình đi theo bức tranh mà người khác vẽ nên một cách vô thức chứ không phải là điều mình mong muốn. ( Nghĩ lại, đôi khi mình cảm thấy buồn cười về bản thân thời điểm đó; chưa định hình rõ bức tranh mình mong muốn nhưng lại có những mục tiêu rất rõ ràng; lố bịch thiệt sự kkkk). Và như một cái máy, thực sự phải nói là vậy, mình luôn rõ ràng, rạch ròi với những con số cụ thể, những việc làm cụ thể. Và cũng mặc định luôn là mình sẽ làm y chang như những gì đã liệt kê. Thích hay không thích, thoải mái hay không thoải mái, thì cũng sẽ làm y như vậy, không được có ý kiến với những gì đã thiết lập ngay từ đầu. Kết quả đạt được thì sau giai đoạn 1 sẽ tiến đến giai đoạn 2, tất nhiên không được có bước lùi vì đó là điều rất khó để chấp nhận được trong cuộc sống của mình tại thời điểm đó. Ai cho phép bạn có kết quả bước lùi? Nghe cứ như là con cái trong một gia đình gia trưởng và hà khắc vậy. Mà đúng vậy thật, giai đoạn đó mình đã sống như vậy. Cho đến lúc tinh thần mình dần cạn kiệt năng lượng mà bản thân mình cũng không nhận thức được việc đó. Và một thời gian dài sau đó thì chuyện gì đến cũng phải đến; trực giác mình đã phải buộc bản thân mình dừng lại việc sống như một cái máy đó dù mình vẫn không muốn. Việc có kế hoạch rõ ràng, cụ thể và việc có thể đạt được chúng thực sự khiến bản thân chúng ta cảm thấy rất hiệu quả, cảm giác đạt được thành tích làm hormone dopamine của chúng ta tăng lên và chúng ta muốn có nhiều hơn. Việc có những hành động cụ thể cũng khiến não chúng ta biết cần phải làm gì và tập trung hơn. Nhưng cũng vô tình đóng khung chúng ta nếu chúng ta quá cứng nhắc và phụ thuộc một cách bị động vào nó. Vì khi chỉ cần có điều gì đó nằm ngoài kế hoạch hoặc không như ý xảy ra thì chúng ta bối rối, chán nản, tức giận. Những cảm xúc đó sẽ khiến cho quá trình sống với kế hoạch của chúng ta thêm phần khó khăn. Và nếu áp lực đó quá lớn, đến một thời điểm nào đó chúng ta buộc phải dừng lại. Vậy là việc có kế hoạch lại khiến cho quá trình đến với kết quả chúng ta mong muốn u ám và bất thành.
còn tiếp… P2/2
Bun,
*** Mỗi người là khác biệt. Bài viết là ý kiến cá nhân của mình.
** Do not reup.
*Nguồn ảnh: Mình không sỡ hữu bất kỳ bức hình nào ở bài viết này. Tất cả nguồn đều từ Wix. ( I do not own any pictures here. Madly respect to the owners.)