top of page

Người viết lách.

  • Ảnh của tác giả: Only May
    Only May
  • 29 thg 5, 2023
  • 3 phút đọc

Đã cập nhật: 23 thg 6, 2023


Giờ ngồi viết những dòng này, mình cảm giác rất khó tả. Mình đã luôn ngồi viết lách và mơ mộng từ còn bé. Mình vẫn còn nhớ những ngày mưa, mình rất thích ngồi ngắm nó như vậy và cũng nảy nở những câu chuyện. Rồi mình vồ lấy một cây bút và một tờ giấy trắng nào đó rồi cứ thế mà viết. Cảm xúc lúc còn bé đúng thật là rất hồn nhiên và ngây ngô. Rồi những câu chuyện thay đổi dần theo thời gian, cũng rất thường xuyên bị ngắt quãng cho những vấn đề khác trong cuộc sống và cũng rất nhiều thay đổi về cảm xúc đi theo cùng với nó. Trải qua nhiều điều, mình nhận ra mình vẫn là cô bé đó, vẫn tâm hồn ấy, trái tim ấy và cô bé đã lớn rất nhiều, đã trưởng thành rất nhiều. Cảm giác như tái hợp với người bạn lâu năm vậy. Cho nên, viết lách với mình là một điều gì đấy rất tự nhiên, là điều mình cảm giác đúng.



Có người dùng đôi tay của mình để làm nên những chiếc bình gốm xinh đẹp, có người dùng nó để may nên những bộ quần áo thật đẹp, có người chụp ảnh, rồi cũng có những người viết lách...
Hình nền: Wix


Một điều dù tự nhiên như vậy, nhưng mình phải rất chật vật để có thể bắt đầu cảm thấy thoải mái trở lại với nó. Có lẽ một phần của việc lớn lên là cuộc sống sẽ có thêm những vấn đề khác để lo lắng, áp lực mà đôi lúc không có nhiều sự lựa chọn. Có lúc, ngồi xuống, đặt bút xuống thì đầu óc trống rỗng và tự hỏi bản thân: mày sẽ viết cái gì? Không hẳn là không có chuyện để viết, mà là không có cảm giác muốn viết. Cảm thấy không kết nối được, chẳng có tí cảm xúc gì. Mình có nên viết về những ngày như thế không nhỉ?^^ Những ngày rất đỗi “con người” mà chắc có lẽ ai đó cũng một lần trải qua khi bước đến giai đoạn này của cuộc sống. Tự nhiên tới đoạn này mình nhớ đến cô bé Kiki trong phim “Kiki’s Delivery Service” của studio Ghibli bởi đạo diễn Miyazaki Hayao. Bỗng một ngày, cô bé không thể nào bay được dù việc bay lượn như là một lẽ rất tự nhiên, là một phần trong cuộc sống của cô bé. Có lẽ với cô bé và cả với mình và cũng có thể rất nhiều bạn như mình, chúng mình đã đánh mất đi phần quan trọng nhất của mọi thứ: linh hồn của việc viết lách hay việc bay lượn. Có lẽ sau quãng thời gian trải nghiệm cuộc sống, bắt đầu va vấp, bắt đầu học hỏi để trở nên cứng cỏi hơn, sinh tồn tốt hơn thì trái tim cũng chai lì hơn chăng? Cảm giác vô vị, vô nghĩa này không biết phải tìm lại như thế nào thực sự là một sự đấu tranh nội tâm không hề đơn giản. Phải đấu tranh và cả làm bạn với chính cảm xúc và tâm hồn mình để có thể tìm lại cảm giác đầy màu sắc ấy.




Rồi mình tìm cách lấy lại cảm hứng, kết nối lại với chính mình. Mình cho bản thân tiếp xúc hay viết lách những gì ngớ ngẩn nhất để tìm lại cảm hứng, kết nối lại với tâm hồn mình.

Và rồi những câu chuyện bắt đầu nhem nhóm, từng chút một, khu rừng ngỡ tro tàn nay đã bắt đầu có những mầm non xuất hiện, những bông hoa đầu tiên bắt đầu nở. Sự sống bắt đầu trỗi dậy. Mình bắt đầu có cảm xúc với những câu chuyện, bắt đầu có những câu chuyện muốn kể. Ngọn lửa trong mình như dần được hồi sinh.



Hành trình này, mình vừa tò mò, vừa mong đợi cũng vừa có chút lo lắng và sợ hãi. Nhưng có một điều chắc chắn là mình sẽ nỗ lực hết mình…



**Mình nghĩ khi chọn viết lách trở thành một nghề của mình, sẽ có rất nhiều thứ cần phải làm ngoài việc ngồi đó và viết. Như một phần của nghề làm tự do, dù muốn hay không, mình đều cần học cách thành thục những điều cần phải làm. Nhưng có lẽ, sẽ không có điều gì mang lại cho mình cảm giác đơn thuần nhưng cũng ý nghĩa nhất này. Nó vẫn là sướng nhất…**


Bun,



*** Mỗi chúng ta là khác biệt. Chia sẻ của mình là ý kiến cá nhân.

** Do not reup

*Nguồn ảnh: Mình không sỡ hữu bất kỳ bức hình nào ở bài viết này. Tất cả nguồn đều từ Wix. ( I do not own any pictures here. Madly respect to the owners.)



only May

  • Instagram
© Bản quyền nội dung thuộc về onlymay.
     Do not re
up.

© 2023 by onlymay.
Powered and secured by Wix

bottom of page