Ước mơ năm 16 tuổi của bạn thế nào rồi? (P2/2)
- Only May
- 31 thg 5, 2023
- 7 phút đọc
Đã cập nhật: 23 thg 6, 2023
...p1/2
Nhưng rồi những câu chuyện rất thực tế của cuộc sống khiến mình phải loay hoay, mình chưa bao giờ biết về những điều đó trước đây, khi mà tất cả những gì mình có ở thời điểm đó là ước mơ. Câu hỏi rất lớn đặt ra là: “làm thế nào vừa sống với điều mình mong muốn nhưng vẫn có thể nuôi sống bản thân được?”. Tại thời điểm đó, năng lực của mình không đủ để trả lời cho câu hỏi này. Vậy nên mình đã gác nó qua một bên cho những điều “thực tế hơn”. Mình tập trung nhiều hơn cho điều cần hơn là muốn. Và mình cũng hết lòng với công việc mình đang có và làm nó tốt nhất. Cho đến khi nó không còn phù hợp nữa. Mình rời đi.

Mình đã mất rất nhiều thời gian để tự nhận ra con đường đó không phải là cho đường dành cho mình, cũng mất rất nhiều thời gian để nhớ lại điều gì mới thực sự là “của mình” như trước đó đã từng.
Rồi mình cũng bắt đầu dần dần quay về con đường của chính mình, con đường: chỉ có khi sống cuộc đời mình, là chính mình thì mới có thể cảm thấy hạnh phúc được. Mình bắt đầu khám phá trở lại, trải nghiệm, kết nối chia sẻ những điều đúng với giá trị của mình hơn, những điều mình cảm thấy hạnh phúc hơn.
Nhưng mà, cũng đã có rất nhiều điều đã thay đổi kể từ thời điểm đó. Đến bây giờ, trải qua nhiều thứ, mình tự nhiên không còn muốn bay Đông lượn Tây nữa, mình chỉ muốn tận hưởng cuộc sống hàng ngày của mình cùng với những điều nhỏ bé trong cuộc sống. Có lẽ một phần mình muốn nghỉ ngơi và nạp năng lượng sau một hành trình dài vất vả trước đó. Cũng có thể là mình đã già rồi chăng? lol. Mình không rõ nữa, chắc có một phần là vậy. Nhưng điều đó không đồng nghĩa là mình không “ bay lượn”. Ở một góc độ khác mình vẫn khám phá vẫn học hỏi nhưng ở những điều khác. Mình khám phá và học hỏi nhiều hơn ở thế giới nội tâm. Và mình vẫn dùng tiếng anh để tương tác và học hỏi thường xuyên. Chỉ có là thay đổi “địa bàn” mà thôi. 🙂
Nhìn lại, mình đi một chặng đường dài mà không hề nhận ra là nó dài đến như vậy. Chắc có lẽ vì không có áp lực bắt đầu hay kết thúc, tiếng anh nó như là một phần trong cuộc sống của mình, như là một người bạn vậy, cứ bình yên đi cùng năm tháng. Và mặc dù là một hành trình dài, nhưng mình luôn cải thiện nó. Bởi vì, một là mình đã ngắt quãng nó một thời gian khá dài, hai là như mình có chia sẻ mình không quá tài năng gì về nó mình chỉ có yêu thích và chăm học hỏi là nhiều, cho nên sẽ có những phần khó khăn với mình và cũng có thiếu sót nữa.
Con đường của mình quanh qua quẩn lại cũng chỉ thích thú, đam mê, học hỏi. Giờ nhìn lại tự nhiên mình cảm thấy biết ơn và tự hào về chính mình. Mình không biết đó là điều nhỏ nhoi hay to lớn nhưng mình vui vì mình dám bước trên con đường mà mình muốn đi, chọn những điều mà trái tim mình mách bảo, có thử thách có chông gai nhưng mình chưa từng một lần lùi bước, nếu cách này không được thì mình sẽ tìm cách khác. Và đúng là trời không phụ lòng người. Dù có tự ti hay con đường có chút quá sức với mình, mình vẫn cảm thấy vui vẻ, cảm thấy được sống. Dù không hề nhận thức mọi thứ rõ nét như bây giờ, nhưng mình đã có một quãng thời gian hạnh phúc. Mình hạnh phúc vì mình có điều để theo đuổi, hạnh phúc vì có điều để mong chờ, hạnh phúc vì có thể bước dần tới ước mơ của mình qua thời gian. Mình thực sự đã rất tận hưởng con đường của mình trong suốt thời gian đó. Và kể cả bây giờ dù không còn cảm giác muốn chạy nhảy quá nhiều nhưng mình vẫn sử dụng tiếng anh để kết nối với thế giới ngoài kia online mỗi ngày, vẫn dùng nó để tương tác và học hỏi như mong muốn của mình lúc bắt đầu. Có lẽ đây là một dạng tình yêu thực sự nhỉ? Dù thời gian có như thế nào, trải qua những gì ở độ tuổi nào thì cái cảm xúc ban đầu vẫn luôn như vậy không hề thay đổi một tẹo nào cả. hihi.
Bắt đầu bằng sự yêu thích nhưng thực sự mình biết mình đã làm những điều đúng đắn. Đúng là thế giới ngoài kia rất khác với thế giới mà mình đã sống, tiếng anh như một cây cầu kết nối để giúp mình tiếp cận với những nền văn hóa khác, cách sống khác nhìn thấy được sự khác nhau hay giống nhau của mọi người dù là ở đâu. Và một điều nữa là cách tư duy, cách suy nghĩ của mình rất khác khi mình tiếp cận một nền văn hóa mới. Điều mà mình nghĩ những bạn nói từ hai ngôn ngữ trở lên cũng cảm nhận được. Mình cảm thấy như nhờ nó mà mình dần trở thành người mà mình “mean to be” hơn - một phiên bản đúng với chính mình.
Ước mơ năm 16 tuổi của mình trải qua như vậy đấy. Bắt đầu bằng khát khao, tiến đến bằng nỗ lực, từng bước từng bước, luyện tập qua thời gian. Đúng thật là khi mình thực sự muốn điều gì thì mình sẽ bằng mọi giá đạt được nó. Tuy mình không ngao du tứ bề như mong muốn của mình lúc bắt đầu, nhưng về bản chất tiếng anh đã giúp mình thực sự ngao du tứ bề. Mình không biết nó có gọi là thành công không, nhưng với mình nó hoàn hảo. Mình thực sự được mở ra một chân trời mới ở tư duy, cách nghĩ, cách sống; thực sự đã giao tiếp và kết nối với mọi người ngoài kia. Mình đã bắt gặp và kết nối với những điều phù hợp với mình. Và trực giác đã dẫn lối mình đến điều đúng đắn.
Mình nghĩ có những người ước mơ của họ dang dở vì những ngã rẽ của cuộc sống; cũng có những người có lẽ chưa bắt đầu ước mơ của họ; cũng có những người đã đạt được ước mơ của mình hay có những người tự vụt tắt chính ước mơ của mình khi nó còn chưa bắt đầu … sẽ có rất nhiều kiểu ước mơ khác nhau nhưng mình nghĩ ai cũng có những khao khát của riêng mình và cũng từng một lần nghĩ đến việc bắt đầu nó. Ở tuổi trưởng thành, khi trên vai chúng ta bắt đầu có những vướng bận, nỗi lo khác chắc chắn chúng ta sẽ không còn giống như cô cậu 16,17 tuổi ngây thơ, hồn nhiên không có gì ngoài khao khát, chúng ta đối diện với nhiều rào cản hơn, định kiến hơn và điều lớn nhất là nỗi sợ của chúng ta. Nhưng mình hy vọng rằng, chúng ta thực sự cho ước mơ của mình một cơ hội dù chỉ là một thú vui nhỏ của cuộc sống thôi, cho nó một cơ hội để được lớn, được phát triển. Mình cũng như các bạn, mình cũng hiểu những áp lực của người lớn nhưng đồng thời mình vẫn giữ những ấp ủ của riêng mình. Mình muốn sống hạnh phúc với chính mình, với người mình yêu thương, muốn làm một “ người mẹ đủ tốt”, muốn chia sẻ tình yêu thương đến mọi người. Và mình sẽ thực hiện nó từng bước một. Con đường chắc chắn sẽ chông gai hơn theo một cách khác nhưng cũng vững vàng hơn theo một cách khác. Và mình hy vọng mình có thể đạt được điều mình mong muốn.
Mình của năm 16 tuổi đã dạy cho chính mình một bài học, truyền cảm hứng cho chính mình để có thể làm bất cứ điều gì sau này trong cuộc sống. Cảm ơn cô gái ấy đã hết lòng với trái tim của mình. I love you. <3
Bun,
*** Mỗi người là khác biệt. Chia sẻ của mình là trải nghiệm cá nhân. Do not reup.***
*Nguồn ảnh: Mình không sỡ hữu bất kỳ bức hình nào ở bài viết này. Tất cả nguồn đều từ Wix. ( I do not own any pictures here. Madly respect to the owners.)
*** Khi còn học trung học, mình đã từng nghĩ đến việc gửi bài cộng tác cho báo Hoa học trò, nhưng mình sợ hãi và tự ti đến mức còn không dám bắt đầu. - Mình không nghĩ mình có thể làm được và cũng không nghĩ sẽ bắt đầu. Và mình đã không làm gì hết.
Khi mình lên đại học, có một câu lạc bộ mình có thể tham gia để có thể tiếp xúc nhiều hơn với các bạn nước ngoài. Mình rất thích nhưng cũng rất tự ti, mình sợ những nỗi sợ vô hình. Nhưng lần này mình tiến bộ hơn, mình gửi đơn đăng ký. Nhưng không bao giờ nghĩ sẽ đậu nên đã không kiểm tra thư báo đã đạt điều kiện. Mãi đến vài năm về sau mình vô tình phát hiện nó trong hòm mail cũ. Mình chợt lặng người vì có rất nhiều suy nghĩ vào thời điểm đó.– Mình đã dám bắt đầu, nhưng vẫn nghĩ mình không thể làm được và không hề biết là mình đã làm được. Mình đã không biết là mình tự ti đến mức như vậy…
Bây giờ, khi ở thời điểm này mình đã rất khác – Mình có điều muốn làm, mình nghĩ mình có thể làm được, mình bắt đầu, mình học cách để làm được và mình sẽ học cách duy trì nó một cách vững chãi. Dù đâu đó trong mình, sự tự ti chưa chắc đã biến mất hoàn toàn. Nhưng mình không còn bận tâm tới nó nữa, vì sự tự tin của mình đã được củng cố và tin tưởng rất nhiều.
Chúng ta đều trải qua những giai đoạn mà khi nhìn lại sẽ khiến ta cảm thấy bồi hồi. Không trách móc, không đánh giá, chỉ đơn giản là hiểu rằng bản thân mình đã từng có những ngày như vậy đấy… - Bun