top of page

Ước mơ năm 16 tuổi của bạn bây giờ thế nào rồi? (P 1/2)

  • Ảnh của tác giả: Only May
    Only May
  • 29 thg 5, 2023
  • 6 phút đọc

Đã cập nhật: 16 thg 7, 2023


Điều khiến mình cảm thấy cuộc sống màu sắc hơn, đẹp hơn chính là mình có điều gì đấy để mơ về, để theo đuổi. Và ước mơ năm 16 tuổi của mình đã giúp mình bắt đầu một hành trình đầy màu sắc sau này. Thăng có, trầm có, kỷ niệm có…


Năm 16 tuổi mình bắt đầu có ước mơ. Mình ước mơ được khám phá thế giới rộng lớn muôn màu muôn sắc ngoài kia. Qua màn hình internet, mình có thể thấy được thế giới bên kia màn hình đẹp đến mức nào. Một thế giới mà con người cũng rất khác, cách sống rất khác, cách người ta nhìn nhận mọi việc cũng khác. Có thể lúc ấy mình còn bé và sống ở quê nên có nhiều thứ còn hạn hẹp nhưng mong muốn này của mình rất kiên định và rõ ràng. Nhìn cái cách mọi người giao tiếp với nhau, tương tác với nhau khiến mình cảm thấy rất thích thú và cũng muốn được giống như họ vậy. Thời điểm đó mình chỉ nghĩ rất đơn giản: nếu mình có thể nói được tiếng anh mình có thể đi khắp nơi và gặp gỡ tất cả mọi người.



Và hành trình chinh phục con đường ấy của mình bắt đầu từ những bài tiếng anh mình học ở lớp 11. Từ một đứa thấy tiếng anh như “c.ọp nhai đậu phộng” ^^ – mình còn nhớ rõ ký ức khi lớp 8 khi thầy viết tiếng anh lên bảng để học mình chẳng có chút cảm giác gì, chẳng hiểu gì, học vì phải học thôi, một cách khó khăn và máy móc hay còn gọi là học vẹt ấy, vậy mà mình thay đổi 180 độ khi bắt đầu tìm thấy niềm vui và ý nghĩa của việc học này. Cứ tưởng tượng đến cảm giác có thể nói tiếng anh để đi đây đó, gặp và tiếp xúc với nhiều người ở những văn hóa khác nhau là mình đã cảm thấy hạnh phúc rồi. Và ước mơ của mình cứ thế lớn hơn, mạnh mẽ hơn và mình học tiếng anh say mê hơn. Tiếng anh với mình thời điểm đó không còn là một môn học nữa, mà là niềm say mê. Đúng là vậy. Mình say mê tìm tòi và học hỏi nó. Đúng là khi con người ta thích thú điều gì đó rồi, chẳng cần đợi tác động từ bên ngoài. Niềm vui và động lực nằm bên trong chính con người họ. Mình của thời điểm đó là như thế.



16 tuổi, chúng ta đầy vô tư và hồn nhiên cứ nghĩ sẽ tô vẽ cuộc đời mình như mình đã từng làm với những cây bút chì và những trang giấy...
Hình nền: Wix


Lúc mới bắt đầu, mình cảm thấy bản thân không thuộc dạng có năng khiếu gì nhiều về bộ môn này, tại nếu có thì mình đã có chút nổi bật gì từ đầu rồi chứ? Mình có chút tự ti khi bắt đầu lao vào nó ở thời điểm đó. Kiểu những người mình biết đều bắt đầu từ rất sớm và họ cũng rất giỏi nữa. Nhưng rồi mình cũng dần dần ngoi lên từng chút một. Và mình cũng nhận ra một phần rất lớn, cực kì lớn đến từ niềm vui, động lực và sự chăm chỉ. Nói qua nói lại, nói dong nói dài thì chăm chỉ là v.ũ khí thực sự không màu mè nhưng vô cùng lợi hại. Nó kiểu như một dạng v.ũ khí nhìn có vẻ không mấy sắc bén nhưng sức mạnh của nó tạo qua thời gian đôi khi sẽ khiến ta cảm thấy rất bất ngờ. Và mình chăm chỉ mà không hề nhận ra điều đó. Tại lúc đó mình chỉ cảm thấy việc học này rất vui và mình tận hưởng nó thôi. Và lần đầu tiên trong đời mình cảm thấy hụt hẫng khi không đạt điểm tối đa một bộ môn nào đó. Lần đầu tiên vì hầu hết những bộ môn khác ở những thời gian khác mình không hề có suy nghĩ về điểm 10. Tại vì đơn giản là mình nghĩ mình không thể hoặc là cũng không mấy khát khao cho lắm. Đôi lúc việc học với mình có chút bắt buộc, đặc biệt là những môn tự nhiên thì ôi thôi. Mấy đứa não phải như mình có chút e dè. Không phải là không thể học nổi mà kiểu không cảm được. Nhưng tiếng anh thì mình nghĩ khác và mong muốn khác. Vì mình nghiêm túc nỗ lực hết sức.



Và mình bắt đầu tìm tòi học thêm những kiến thức cao hơn ở nó. Lúc này thì mới bắt đầu có chút hắc não nè. Kiến thức và độ khó bắt đầu tăng lên khi sờ đến những tài liệu để ôn thi đại học. Trời ơi, mình tự hỏi rồi mình có qua nổi con trăng ấy không khi mà năng lực của mình thì có hạn và tất cả những gì mình có là sự say mê và chăm chỉ. Thực sự là mình không tự tin nổi vì mình biết là nó rất khó và mình hiểu mình đang đứng ở chỗ nào.



Rồi những ngày tháng “dùi mài kinh sử” của mình bằng sự chăm chỉ và nỗ lực cũng được đền đáp. Thời điểm đó mình không hề quá tự tin vào những gì mình chọn. Mình biết mình thích tiếng anh thì mình học tiếng anh, chọn tiếng anh rồi vào trường tiếng anh cho dù những tác động xung quanh cuộc sống của mình cũng làm mình lay động. Ừ thì lay động nhưng mình thuộc dạng “bướng bỉnh” nên cái gì mình muốn thì mình sẽ làm cho bằng được. Rồi mình cũng đứng trước cổng trường học đại học như mình mong ước, bước một bước gần hơn với ước mơ của mình.



Nhưng những ngày đầu ở đại học là cơn ác mộng với mình. Mình bị ngợp giữa trình độ của nó và năng lực của mình trước đó, điều mà mình chưa từng nghĩ đến. Áp lực và điểm số ở thời điểm đó thực sự không phải là dạng vừa với mình. Và một thách thức lớn hơn là kỳ vọng của mình. Bản thân mình không thích việc học thiên về học thuật nhiều lắm, mà thích thiên về tương tác, thực hành nhiều hơn. Đó là lý do phần nào đó mình cảm thấy vừa chán vừa khó ở lớp. Rồi mình tìm cách tự thân vận động cho mong muốn của riêng mình. Mình nhớ mỗi chiều chủ nhật mình đều đặn đón xe buýt tới công viên để luyện tập nói tiếng anh với người nước ngoài hay mình luôn tự nói chuyện với chính mình bằng tiếng anh, hay bắt chước cách nói từ các phim hoạt hình của nhà Disney, hay học theo những bài hát kinh điển thời đó như: “Cry on my shoulder”… kiểu của mình là học như vậy đấy, chắc tại mình não phải nhỉ? Những cách học này mình rất thích. Giờ nhìn lại hóa ra mình tự học rất nhiều mà toàn là thông qua những điều bình thường trong cuộc sống.


Rồi ngày mình ra trường cũng đến, lại một lần nữa ở những ngã rẽ. Mình đã thử trải nghiệm tại một môi trường công sở nhưng mình nhận ra mình không hợp với nó cho lắm. Mình thực sự lúc đó chỉ có một từ xuất hiện trong đầu mình thôi: “freelancer” – dân làm tự do. Nhưng thực sự bản thân mình chưa đủ khả năng để có thể vận hành cuộc sống theo cách đó. Mình còn nhớ rõ áp lực khi tất cả bạn bè mình đều đã tìm được việc nhưng chỉ có duy nhất bản thân mình trong đám bạn chưa có việc gì cả. Thế là mình bắt đầu lao đầu đi tìm việc và làm ở một môi trường cũng liên quan đến tiếng anh. Một phương án “an toàn”.


còn tiếp… P2/2


Bun,



*** Mỗi người là khác biệt. Chia sẻ của mình là trải nghiệm của bản thân. Do not reup.***

*Nguồn ảnh: Mình không sỡ hữu bất kỳ bức hình nào ở bài viết này. Tất cả nguồn đều từ Wix. ( I do not own any pictures here. Madly respect to the owners.)

only May

  • Instagram
© Bản quyền nội dung thuộc về onlymay.
     Do not re
up.

© 2023 by onlymay.
Powered and secured by Wix

bottom of page